- Lộ San! Anh dắt em ra ngoài để cho có không
khí trong lành.
- Em ngồi nghỉ giây lát đã.
Nàng lưu ý thấy Tạ Cách Luân không hề nghĩ ngợi chàng nhảy rất
đẹp, rất thư thả. Sắc mặt chàng bỗng nhiên biến đổi, dường như
chàng phát hiện không thấy bóng Lộ San trong sàn nhảỵ Mắt
chàng chăm chú hướng sang Lộ San, chàng muốn cấp tốc đến hỏi
nàng tại sao không khiêu vũ nữả
Còn Lộ San? Nàng cũng rất ân hận không được nói lớn lên rằng,
em đã có chồng rồị Bản nhạc vừa dứt, anh em Tạ Cách Luân bước
thảng đến chỗn nàng ngồi, Tạ Đào ý cướp lời:
- Tại sao không khiêu vũ nữả
- Chỉ vì ...
Lộ San tiếp lời Cốc Minh:
- Trong mình tôi bỗng nhiên cảm thấy không được khỏe, chúng
tôi xin kiếu về trước.
- Cám ơn anh và cô Đào ý hết lòng khoản đãi trong buổi dạ hội
hôm naỵ
Cốc Minh vừa khách sáo xã giao, vừa cầm chiếc xách tay hộ Lộ
San, anh em Tạ Cách Luân thấy không thể gữ lại được, bèn đưa
khách ra cửạ Cách Luân mở cửa xe cho khách lên, đồng thời
chàng mở máy cho xe chạỵ Không bao lâu xe ngững trước lữ quán.
Cốc Minh đôi ba lần cám ơn chàng. Tạ Cách Luân quơ tay giã
biệt chàng, đôi mắt không quên hướng sang Lộ San.
Cốc Minh dìu nàng lên lầu, Lộ San không tỏ ra một chút mệt
nhọc nào, chỉ vì tim nàng vọng động, vừa rồi lại bị đôi mắt
của Cách Luân chiếu sáng nàng, khiến cho tâm thần càng bất
định thêm. Quả tim nàng vẫn đập liên hồị
Đã 10 giờ rồi, chắc Cách Luân đã về đến nhà, chàng chạy xe rất
nhanh, Lộ San thầm sợ cho chàng sẽ gặp rủi rỏ Nàng như có cảm
giác lạ, bèn gọi Cốc Minh:
- Cốc Minh! Sao anh không gọỉi điện thoạị..
- Gọi cho aỉ Em muốn mời y sĩ hả?
- Không, em muốn anh gọi điện thoại cho anh em Tạ Đào ý để cám
ơn họ một lần nữạ
- Biết địa chỉ đâu mà gọỉ
- Coi kìa! Tạ Cách Luân đã có đưa danh thiếp cho anh?
- Phải rồi, anh đi lấy danh thiếp.
Cốc Minh gọi điện thoại xong, trở lại nói:
- Đã xong rồi, chính Tạ Cách Luân tiếp chuyện.
- Ạ, Cách Luân đã về đến nhà rồị Thế là hay lắm!
Cốc Minh không lưu ý đến lời nói của nàng, chàng chỉ lo lắng
cho nàng:
- Lộ San! Có nên mời y sĩ đến không?
- Không. Cốc Minh, anh không nên lo lắng lắm, chỉ tại vũ hội
em cảm thấy chóng mặt một chút thôi, hiện giờ đã hết rồị Cốc
Minh, chắc anh mệt lắm!
- Không thấy mệt. Anh sẽ săn sóc cho em nghỉ trước, anh sẽ
nghỉ saụ
Nàng úp mặt vào ngực chàng:
- Cốc Minh! Chỉ lớn hơn người ta một tuổi mà đòi dỗ người ta
ngủ chớ.
- Ở nhà thì khác, đi ra đường nhứt định phải săn sóc cho em,
dầu cho lớn hay không lớn hơn, là chồng. Anh phải có bổn phận.
- Từ nầy em sẽ làm tròn bổn phận vợ hiền.
- Lộ San! Anh chọn em đều đó, nên lúc em vưà 15 tuổi, anh đã
bắt đầu yêu em.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra, lúc 14 tuổi nàng đã biết yêu Tạ Cách
Luân. Khi kết hôn, trong tuần trăng mật lại gặp người yêu cũ.
Điều đó không thích thú saỏ Phải rồi, rất thích thú nhưng đáng
sợ.
- Lộ San! Em nghĩ gì mà không ngủ?
- Em đâu có nghĩ gì.
- Em muốn đi tắm không?
- Muốn.
Nàng ngồi dậy lẹ làng, tự nghĩ nên đi tắm cho khỏe khoắn và có
thể gột rửa hình ảnh của Tạ Cách Luân lảng vảng trong đầu óc,
hình ảnh đó, càng vướng bận chừng nào càng sợ chừng ấỵ
Hình ảnh của Tạ Cách Luân pha trộn trong sự yêu đương của Cốc
Minh.
Phải rồi, Cốc Minh yêu nàng cũng đủ lắm rồi, nàng ước mong
phương thuốc yêu đương của Cốc Minh nó sẽ gột rửa hình bóng
của Tạ Cách Luân.
Tuy Cốc Minh thấy vợ mình có vẻ thất thường, nhưng chàng tự
nhủ, các cô gái trẻ mới kết hôn thảy đều như thế, huống chi
nàng mới 17 tuổi, bỗng nhiên bị gọi bà Minh hay mợ Minh về tâm
lý có phần khó chịụ
Chàng đâu có ngờ, không ngờ cô dâu nho nhỏ, khi vừa 14 tuổi đã
biết yêu một người, hôm nay gặp lại người đó, khiến cho biển
lòng nàng lại đậy sống ba đàọ Cũng may cho nàng còn vữa tay
chào lái con thuyền lý trí, cố lái cho thuyền đó đến bờ bến.
Cốc Minh hối thúc:
- Lộ San! Hãy đi tắm đị
Nàng uể oải ngồi dậy, Cốc Minh lấy đôi giày đem đến cho nàng,
nàng vươn vai nói:
- Cám ơn anh.
Giọng nàng có vẻ xúc động nếu tại nhà, chàng sẽ bồng nàng vào
phòng tắm, một bước chàng cũng không để cho nàng đi, bởi sợ
nàng mệt.
- Cốc Minh! Em có cần thay đổi quần áo không?
- Kìa, anh đã mang đến cho em rồi đó.
Nàng tắm lần nầy là lần thứ ba trong ngày, nàng đến nằm nghỉ
khoan khoái trên giường. Cốc Minh vì lo cho cô vợ mới mà làm
tất cả việc lớn đến việc nhỏ, tuy nhiên, chàng cảm thấy rất
thích thú và siêng năng.
- Lộ San! Có cần anh giặt vớ cho em không?
- Thôi mà, anh hãy đi nghỉ đi!
Nàng nhìn Cốc Minh và tự nghĩ, nàng ưng Cốc Minh làm chồng
thật rất xứng đáng, chẳng những chàng yêu nàng rất nồng nàn,
êm dịu, gia đình lại giàu có.
Trong lúc nàng nhìn Cốc Minh để nhận xét thì trong đầu óc nàng
lại hiện lên hình ảnh của Cách Luân, khối óc nàng nào phải là
chất mật, mà Tạ Cách Luân mãi theo vấn vít?
Trong ảo giác mơ màng, nàng tưởng người nằm bên cạnh mình là
Tạ Cách Luân, may mà Cốc Minh vừa gọi nàng, bằng không nàng sẽ
mớ gọi tên Tạ Cách Luân cũng không chừng?
- Lộ San! Chắc em nhớ nhà?
Nhớ nhà? Nghe nói đến hai tiếng nhớ nhà, bỗng nhiên nàng cười
khúc khích, Cốc Minh nghe nàng cười, chàng lấy làm vuị Chàng
bèn đưa cánh tay cho Lộ San gối đâu, quên những cái gối đầu tê
buốt của ngày quạ Trong lòng Lộ San cảm thấy khó yên, nàng chỉ
còn nghĩ cách xoay mình trở lại, ôm lấy Cốc Minh mà hôn tới
tấp, nàng cố ý dùng cái thích thú ấy mà xui đuổi hình bóng của
Tạ Cách Luân lại càng to lớn hơn, càng sống động hơn, không
khác một con cá to lớn đang bơi lội trong linh hồn nàng.
Nàng không thể khắc chế được, bèn lo sợ kêu lên:
- Cốc Minh! Em sợ ...
Chàng siết chặt vòng tay vào thân hình nàng:
- Tại sao tự nhiên lại sợ gì? Lộ San, đừng sợ gì cả, không
phải anh ôm em nằm trên giường đây sao mà sợ?
Lộ San úp mặt vào ngực chàng. Nàng bỗng cảm thấy mình rất vô
lý, vô cớ lại sợ gì? Chuyện thế đó, khiến cho Cốc Minh đã mất
hoàn toàn niềm vuị Chàng chỉ còn dỗ cho nàng ngủ mà thôị Lộ
San đã mất ngủ hẳn lúc tỉnh lúc mê, trong cơn mê, nàng kêu lớn:
- Cốc Minh? Anh giúp em đi mua đồ cho em được không anh?
- Em thấy bụng đói hả?
- Không, em cần uống thuốc ngủ.
Như sét đánh bên tai, chàng lật đật ngồi dậy, nhìn nàng hỏi:
- Lộ San! Nếu em thấy trong mình không khoẻ. Hãy nói cho anh
biết để đi rước thầy thuốc.
Lộ San thấy chàng lo lắng, khiến nàng không yên lòng, nàng
gắng gượng nhoẻn miệng cười nói:
- Cốc Minh! Ngày hôm kia, hôm qua, ngày nay chúng ta không ngủ
được nhiều, đêm nay nên ngủ sớm hơn một chút.
- Lộ San! Anh không làm rộn em. Hãy ngủ đị
- Em muốn có được một liều thuốc ngủ để ngủ sớm một chút, bằng
không, gương mặt em mệt mỏi khó coi lắm.
Chàng vỗ nhẹ vào lưng nàng:
- Anh sẽ đi mua thuốc cho em.
- Gọi người hầu phòng đi mua thì được rồị
- Họ đi mua mình không yên lòng, để anh đi chắc ăn hơn.
Cốc Minh mặc y phục đi rồi, nàng cảm thấy ăn năn lời nói dối
của mình, tại sao lại dối gạt người chồng chân thành? Bằng
không, cũng chẳng biết phải tính saỏ
Nàng nằm một mình nhỏ đôi giòng lệ sám hốị Đêm nay nàng dùng
mấy liều thuốc ngủ để xua đuổi hình ảnh của Tạ Cách Luân.(Hết Chương
6 ... Xin
xem tiếp
Chương 7) |