Tạ Cách Luân đứng tại cửa tiệm chờ sẵn, khi
xe ngừng lại, chàng bèn trả tiền xe:
Nàng đồng ý và chàng dẫn nàng đến âu Châu đại điếm, bọn họ
chiếm một bàn hai người ngồị Chàng lấy thực đơn chọn món ăn
xong mới cùng nhau chuyện trò. Tại đây, Lộ San có cảm nghĩ
được an toàn hơn. Nàng thấy Tạ Cách Luân nhìn nàng trân trối,
dường như chàng đang lo lắng một việc gì, nàng bèn lấy một
chiếc đũa gõ nhẹ lên tay chàng:
- Dường như người ngồi trước mặt anh không phải là Hà Lộ San
hả?
Tạ Cách Luân tỏ vẻ thương xót:
- Tuy là em, nhưng anh trông thần sắc em hiện lên sự mệt mỏi,
anh khá thương em như một con chim nhỏ trong lồng, nên sinh
hoạt không được thong thả tự dọ
Tạ Cách Luân cũng gọi nàng là một con chim nhỏ, đúng vậy,
chàng cố gắng dụ dỗ con chim nhỏ ấy làm cho nó mê loạn cả tâm
hồn. Nghe lời chàng nói, nàng cảm động như muốn khóc lên được.
Nàng nhận thấy, chỉ một Tạ Cách Luân mới thấy hiểu nội tâm của
nàng đang muốn gì? Nàng thở dài:
- ý chà!
Nghe người ngọc thở dài, Tạ Cách Luân cảm thấy lòng mình rất
sung sướng. Chàng xem mình như một danh y đang đầu thang trúng
căn bịnh, năm ngón tay chàng rờ mó cọ rạy trên tay nàng. Nàng
nhớ lại, tại quán cà phê Hoàng Hậu trước đây, chàng vẫn dùng
động tác đó. Khiến cho mỗi ngày nàng thường khó quên.
- Lộ San!
- Hừ!
- Từ này khi gặp nhau, anh không muốn nghe em than dài nửa
tiếng, bởi em là người thích vui vẻ, anh sẽ đem đến cho em
những gì vui vẻ sung sướng. Em nên cho anh biết, tại sao đôi
mắt em dường như đã mất thần?
- Anh không cần tìm hiểu làm chị
- Tại anh muốn biết.
- Vì đêm qua em mất ngủ.
- Có lẽ anh đoán biết chuyện gì đã xảy rả
- Em đã hiểu cái điều anh nghi ngờ. Hư quá.
- Xin lỗi, bởi anh quá lưu ý đến sức khỏe của em.
- Chỉ vì em quá suy nghĩ viễn vông, tinh thần rối loạn nên mất
ngủ.
- Trong chuyện mất ngủ chắc có chuyện anh?
- Không cho anh biết đâụ
- Nhứt định phải có. Lộ San, anh biết em nghĩ đến anh, cũng
như anh không giờ phút nào quên em.
- Em thì không nghĩ vậỵ
- Tại saỏ
- Chán quá, không muốn nói làm gì!
Tạ Cách Luân liếc sang nàng cười cười, đôi má nàng ửng hồng.
Đôi quả tim cùng hòa chung một nhịp. Hầu bàn bưng thức ăn đến,
hai người cùng ăn.
Tạ Cách Luân gọi rượu, nhưng nàng ngăn lại:
- Thích uống rượu không phải là người trai đúng đắn.
- Tại Mỹ, không biết uống rượu, không phải là trai lịch sự.
- Hiện giờ anh đang ở tại quê hương kia mà.
- Phải rồi, do đó anh phải tuân lịnh người đẹp.
- Chắc ở Mỹ anh thường say nhừ?
- Có một lúc rượu nó là ân nhân của anh.
- Lúc nào mà lạ vậỷ
- Lúc hay tin em lấy chồng.
Nghe chàng nói, Lộ San vô cùng thương xót. Dường như sự say
sưa của chàng do nàng gây ra:
- Điều đó nên trách em thì đúng hơn.
- Anh không khi nào dám trách em, vì em là người đang sa vào
vực sâu thăm thẳm, nỡ nào trách em cho đành.
Miệng lưỡi của Tạ Cách Luân cũng như Cốc Minh, nhưng Cốc Minh
nói lên những tiếng chân thành, còn Tạ Cách Luân? Lộ San vẫn
tin tưởng Tạ Cách Luân chân thành như Cốc Minh, nàng tuyệt đối
giữ niềm tin, và tiếp tục hỏi:
- Sau này, anh hết say sưa là nhờ công lao của Quảng Mai Châu
phải không?
- Lộ San! Anh mong em đừng đề cặp đến y nữa, đừng nhắc đến mãi
mãị
- Cũng được.
- Tại Mỹ, anh say sưa một thời gian, sau đó, mỗi khi anh kề ly
rượu thì nhìn thấy hình bóng em trong đó, gương mặt em rất
nghiêm chỉnh, hiền từ, và dịu dàng. Bên tai anh như nghe em
nói: Không nên uống rượu, một ngày nào đó em sẽ ở bên cạnh anh.
Mấy lần như vậy, anh tin tưởng lời em nói, nên quyết định, từ
nay không uống một nhỏ rượụ Vậy là công lao của em chớ.
Nghe lời tán tỉnh của chàng, nàng vô cùng cảm xúc. Lúc đó,
lòng nàng rất biết ơn Quảng Mai Châu, nếu cô Châu biết thưởng
thức cái hay cái đẹp thì ngày nay nàng còn làm gì được thưởng
thức bức tranh nghệ thuật Tạ Cách Luân nàỵ
Đúng vậy, Lộ San hiện giờ xem chàng là vật bán vô giá.
Lòng nàng thích thú lạ:
- Hôm nay tại sao bỗng nhiên lại đòi uống rượu!
- Để khánh chúc sự gặp nhau trong một không khí vắng lặng.
- Em thì không thể uống được, bởi uống vào một chút rượu thì
má đỏ bừng lên khó coi lắm.
- Lúc đó em càng làm cho anh mê mẩn hơn chớ.
- Em không uống đâu, về nhà mặt còn đỏ gay coi sao được.
- Lộ San! Em là người mà anh yêu quý nhất trên đời, anh không
thể ép em uống rượu trong sự miễn cưỡng, anh cũng vì em mà
không say rượu nữạ
Đôi tình nhân vừa ăn vừa đàm luận nho nhỏ. Lộ San xét thấy
trong đời nàng, đây là bữa cơm mà nàng vui vẻ và ngon miệng
nhứt.
Tạ Cách Luân nhìn nàng bằng tia mắt hăm hở, dường như đang
khát vọng nơi nàng một điều gì:
- Tạ Cách Luân, anh đùng nhìn em hoài, mắc cở lắm, anh nhìn
thét, trái tim em nó đập liên hồi vậy đó.
Tạ Cách Luân vẫn bạo dạn hừ lên một tiếng nói tiếp:
- Hiện giờ anh đang nghe tiếng trái tim em đập thình thình. Lộ
San, tiếng trái tim em đập rộn rã nghe hay quá đi, anh tự nghĩ,
trên đời này chỉ có tiếng đập của quả tim là bản nhạc dịu dàng
và hay nhứt.
Không nên trách riêng Lộ San đã dối gạt gia đình bên chồng đủ
cách, để thầm lén cùng trai, mà vì Tạ Cách Luân tán tỉnh nàng
một cách rất hấp dẫn, khiến cho máu nóng trong cơ thể nàng như
dâng trào lên. Nếu Tạ Cách Luân hướng vào nàng mà cầu hôn,
nàng sẽ quên mình là gái đã có chồng con mà đáp lời ngaỷ Nàng
trả lời trong cơn huyền hoặc:
- Tim em đập mạnh cũng do anh làm em xúc cảm đó chớ.
- A, nếu vậy thì anh có duyên may, mới có đủ sức mà khêu động
quả tim của em, thật là một điều danh dự cho đời anh. Lộ San,
anh xin thề sẽ bảo vệ cái đẹp ấy suốt đờị
- Hãy ngồi xuống đi, em không thích thề thốt quá nhiềụ
- Phải rồi, thề thốt nhiều quá, nó sẽ trỏ nên tầm thường.
- Anh gọi thức ăn nhiều quá, chúng ta ăn thế nào cho hết được?
- Không hề gì, chúng ta cứ ngồi ăn cho đến khi trời nghiêng
đất sụp mới thôị
Nàng cho rằng lời chàng rất đẹp, nhưng trong lời nói có dụng
ý, nàng khen ngợi:
- Anh khôi hài rất có duyên.
Nghe người đẹp khen thưởng, Tạ Cách Luân càng lì hơn nữa,
chàng đưa tay lên hướng vào Lộ San như thủ lễ:
- Nghe người đẹp khen thưởng, anh có cảm giác rất thích thú,
xin người đẹp hãy mở xách tay ra ...
- Để làm gì?
- Để anh chui vào đó.
Lộ San rất sung sướng, nàng cười khúc khích, nàng nhận thấy
Luân có tài trào lộng. Nếu người nào khác sẽ không làm nàng
vui nhộn như thế nàỵ Nàng cảm thấy ngồi nói chuyện với chàng
càng lâu thì tinh thần càng tươi mát chừng ấỵ Nàng cười xong
múc lên một muỗng canh nói:
- Cách Luân, em rất thích húp nước canh.
- Hãy khoan, anh không muốn em húp canh.
Nàng rút tay lại, nhìn chòng chọc vào Tạ Cách Luân, chàng mỉm
cười duyên dáng:
- Lộ San, em hãy xem tô canh đang phẳng lặng không khác hồ
nước tại hoa viên của anh. Hình dung như hiện giờ chúng ta
đang ngồi bên bờ hồ, em đang nghe anh nói chuyện to nhỏ thì
thầm, anh đang thưởng thức nụ cười tươi như hoa nở của em.
Nhìn đôi mắt em cũng đủ biết em nghĩ gì cũng vì giấc mộng đẹp
đó mà anh đang theo đuổị Anh muốn làm gió mùa hè nhẹ thổi cho
nụ cười em nở, cho làn tóc em phất phơ như liễu rũ, cho em
dùng bàn tay ngọc chải lên mái tóc mâỵ Anh không còn nhận ra
em, mà em là một bóng hằng phưởng phất trên mây ngàn. Một hình
ảnh do sương khói tạo nên.
Tạ Cách Luân ngừng tiếng đã lâu, nhưng Lộ San vẫn còn ngưng
thần nhìn vào tô canh, lúc ấy nàng xem như mình không phải
ngồi tại âu Châu đại điếm, mà đang ngồi tại bờ hồ của chàng.
- Lộ San! Em ...
- Em thích ngồi vĩnh viễn bên bờ hồ, Cách Luân! Vì nơi đây quá
đẹp.
Nhìn thần sắc của Lộ San đang sa vào cảnh mơ màng huyền ảo,
chàng nắm lấy tay nàng:
- Ăn chớ! Cơm canh nguội lạnh hết còn gì.
Trong cơn mộng ảo tỉnh lại, Lộ San thấy mình không phải ngồi
bên bờ hồ, đôi má nàng ửng hồng:
- à! Em ...
- Một ngày nào đó, chúng ta sẽ ngồi cạnh bên bờ hồ tại hoa
viên chớ gì.
Lộ San tỏ vẻ hổ thẹn cúi đầu xuống, lúc bấy giờ nàng khát vọng
cái ngày đó sẽ đến. Luân nói tiếp:
- Lộ San! Sao em không dùng canh đỉ
- Em không muốn làm sao động mặt nước hồ đang phẳng lặng.
Một tràng cười vui nhộn, rồi hai người cùng uống nước hồ.
Sau khi dùng cơm xong, Lộ San nói tiếp:
- Anh đã quyết định làm việc tại Đài Bắc?
- Đúng vậy, anh quên nói cho em rõ, không bao lâu nữa, anh sẽ
làm kỹ sư coi một công xưởng lớn.
- Cũng tại Đài Bắc hả?
Đương nhiên rồi! Nếu tại nơi khác, dầu mỗi tháng lương một vạn
đồng anh cũng không làm.
- Hiện giờ lương mỗi tháng bao nhiêủ
- Chỉ hai trăm đồng mà anh vẫn làm như thường.
- Tại sao vậỷ
- Bởi vì tại đây anh thường gặp gỡ em. Lộ San, trong những
ngày không gặp được em, anh học hỏi điều gì đều quên hết.
- Nếu thế thì em phải gặp anh thường xuyên.
- Ờ, bài ca cuộc đời của anh do em đang hát đó.
- Anh hãy dùng đị Em đã dùng rồị
- Sao ăn ít vậỷ Trách gì em có thân hình tuyệt mỹ. Anh cũng ăn
đủ rồị
- Anh cũng không hơn gì, ăn có bao nhiêu đâụ
- Tại trước mặt người đẹp, anh phải làm bộ cho ra vẻ một chút
vậy chớ.
- Mới mười một giờ, gọi bữa cơm này là bữa cơm gì?
- Không phải cơm sóm, cũng không phải cơm trưa, nó là một bữa
cơm mừng cho sự gặp gỡ này, không đẹp sao(Hết Chương
34 ... Xin
xem tiếp
Chương 35) |