Chiều hôm sau, Cốc Minh không rảnh để đưa
nàng về viếng cha mẹ vợ. Lão Vương cũng lo xe đưa rước như
hằng ngàỵ Hôm nay Lộ San cảm thấy thích thú nhẹ nhàng, vì nàng
khỏi lo chọn lời để thêu dệt dối trá với Cốc Minh.
Lộ San không hiểu mẹ nàng gọi về nhà có việc gì? Nàng khao
khát có chị Lộ Ni ở nhà, để hỏi cho rõ ràng, chị nàng đã nhận
của Tạ Cách Luân bao nhiêu thự Nếu xem được những bức thư ấy,
nhứt định nàng sẽ bỏ ăn quên ngủ.
Nàng đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe lão Vương nói:
- Thưa cô đã đến rồị Cô có cần tôi rước không?
- Chú Vương, cảm phiền chú đến rước tôị
- Đến vào lúc mấy giờ?
- Vào lúc chú ăn cơm chiều rồị
Lão tài xế trung hậu nghe lời bà tiểu chủ căn dặn, bèn từ giã
mở máy xe chạy về. Trên nét mặt Lộ San tỏ vẻ đắc ý. Nàng dự
định đi nói chuyện với mẹ ít lời, sẽ xin phép đi mua dồ, thừa
dịp đó đến trạm xe lửa đưa Tạ Cách Luân. Khi trở về, chắc chắn
sẽ có Cốc Minh đến rước.
Nàng càng nghĩ càng thấy khoan khoái, nàng thoa sơ lại môi
hồng, rồi nhận chuông cửạ Bà Châu ra mở cửa, nàng nói:
- ý! Con quên đem hai đứa nhỏ qua thăm má.
- Má muốn xem hai đứa nó được bao lớn rồị Chị con nó không có
nói hay saỏ
- Không có.
- Lộ Ni nó cũng ra đi rồi, giao điện thoại cho má gọị
- Chắc má chỉ muốn gặp hai đứa cháu ngoại, chớ chẳng muốn gặp
con?
- Má muốn gặp cả haị
- Chị Ni đi dâu rồi má?
- Đi học. Nó nói chiều nay có bạn học đến nhà chơị
- Bạn học trai hay gáỉ
- Hỏi thì nó còn giữ bí mật. Nó nói, đến chừng đó sẽ biết.
- Theo con biết, chắc chắn là bạn traị
- Con đã gặp mặt rồỉ
- Chị Ni nhỏ mọn lắm, đến tên của bạn trai chỉ cũng không cho
con biết.
- Nó đối với má cũng không hơn gì.
- Để chờ chiều nay xem thử, có lẽ là một thằng học sinh cận
thị vẻ mặt ngơ ngác cũng không chừng.
- Dễ không má, chị Ni nói anh ấy rất anh tuấn và hào hoa phong
nhã chớ.
- Ai cũng nói người tình của mình đẹp như Tây Thi, người ngoài
trông vào mới đánh giá được chứ.
- Thực ra chọn bạn đời, không nên chọn bề ngoài, mà nên tìm
hiểu người có đức độ là điều cần thiết.
- Chắc má sắp chuẩn bị gả một đứa con gái nữạ
- Cũng như con, chị mầy phải kết hôn, chớ saọ
- Con rất ăn năn, vì kết hôn quá sớm, bằng không ...
Bằng không thì nào phải đi đưa Tạ Cách Luân một cách thầm lén.
Mới 17 tuổi đã kết hôn thật dáng buồn cườị Có lẽ nàng và Tạ
Cách Luân không có duyên phận? Hiện giờ gặp lại nhau, nhen
nhúm lại ngọn lửa yêu đương. Bà Châu thấy con lặng thinh, bà
nghi ngờ hỏi:
- Bằng không thì saỏ
- Bằng không thì chị Lộ Ni đâu phải bắt chước con.
Bà Châu nghe nàng nói cũng phát tức cườị Bà nào biết được tâm
sự của con gáỉ Hành vi hư hỏng của nàng nào ai biết được, nếu
rõ biết thì bất cứ ai cũng phải khuyên nàng sớm quay dầu trở
về bến cũ.
- Con muốn ăn gì thì đến mở tủ lạnh lấy ra mà ăn.
- Con không ăn chi cả. Má à, má gọi con về đây chắc không có
việc gì đặc biệt?
- Không.
- Con muốn đến thăm người bạn học, giây lát sẽ trở về.
- Má chờ con về ăn cơm chiềụ
- Con đi không lâu đâụ
- Vậy con hãy đi cho sớm.
Nàng xem đồng hồ tay còn thiếu 15 phút nữa là ba giờ, Lộ San
lập tức rời gia đình mẹ nàng ra đi, khi lên xe, nàng bảo tài
xế chạy thẳng đến trạm xe lửạ Sau cùng nàng và Tạ Cách Luân
gặp nhau:
- A, Lộ San em đã đến đây rồị
- Anh xem, em đến có trễ hẹn phút nào đâụ
- Trên đời nầy em là một cô gái đáng yêụ
- Anh nên gọi em là bà Minh, hoặc là phu nhơn thì đúng hơn.
- Nào, chúng ta hãy đến tiệm cơm tại trạm xe mà ăn uống gì chớ.
- Em đã ăn rồi, chắc anh chưả
- Chưa gặp em, anh nuốt sao vộ
- Nói như một bài hát vậy đó.
- Lộ San! Khi gặp em, bụng anh cảm thấy đói khát vô cùng vậy
đó.
Một luồng máu từ cơ thể chạy rần lên đôi má nàng, bởi nàng rất
cảm động những lời nói của chàng. Nàng chỉ có điều khó xử, chớ
không bao giờ trách chàng quá bông lung. Trái lại, nàng có cảm
giác Tạ Cách Luân là chàng trai rất giàu tình cảm.
Hai người cùng đến tiệm cơm chọn một bàn bên trong ngồi quay
lưng ra ngoài, dầu có người quen cũng không thể trông thấỵ
Chàng lập tức xô tấm thực đơn sang nàng, nàng xô trở lại:
- Em đã nói với anh, em đã dùng rồi anh quên saỏ
- Lần thứ nhứt anh mời em, chớ không có ý chi khác.
- Em nhớ cho, đây là lần thứ hai chớ.
- ý! Có lần nào tại đâủ
- Lần thứ nhứt tại Đài Nam.
- Không kể.
- Tại sao vậỷ
- Lần đó nào phải một mình anh mời em đâu, không như ngày nay,
anh muốn thưởng thức trọn vẹn nụ cười của em.
- Anh muốn nói những câu để cho người phụ nữ nào khi nghe đến
cũng phải động lòng?
- Em biết thế, sao em không nói ra những lời khiến anh nghe
qua phải động lòng?
- Anh hãy dùng gì đi chớ.
- Em nhứt định không cùng ăn với anh?
- Em đâu dối gạt anh.
- Anh dùng một đĩa cơm Ca- ri cũng đủ rồị
- Tùy anh, em không ý kiến.
- Em chỉ xem một mình anh biểu diễn?
- Đi ngoại quốc lâu quá cũng không quên cầm đũả
- Nếu quên thì đâu phải người Trung Quốc.
- Chắc Quảng Mai Châu chuyên dùng muỗng nĩả
- Đừng đề cập đến đồ ngu đó nữa, cô ta hễ cầm đũa thìdùng cơm
không nọ
- Xe lửa mấy giờ khởi hành?
- Còn một giờ nữạ
- Sao lại đến chi sớm vậỷ
- Đến sớm để ngồi chung, bàn chuyện với em.
- Có cơm rồi, anh dùng đi!
- Có người đẹp ngồi trước mặt, dĩ nhiên ăn uống phải đàng
hoàng chớ.
- Rất nhiều cô gái thích những chàng trai hiên ngang và thô
bạọ
- Còn em thì saỏ
- Em không biết.
- Trước khi dùng cơm, anh thành tâm cầu chúa, vì chúa đã cấp
cho anh người đẹp đến bồi bạn.
Lộ San cười khúc khích, tim nàng như nở hoa nàng cảm thấy lời
chàng nói như những trận gió xuân làm rung rinh từng cánh hoa,
ngồi chung với chàng, nàng cảm thấy có một hấp dẫn lực gì thu
hút rất kỳ lạ Lộ San đã quyết giữ mãi giấc mộng buổi ban đầu
với chàng.
Nàng ngồi nhìn chàng ăn cơm, không, nàng hoàn toàn thưởng thức
đôi nhãn quang của chàng. Cũng rất lạ, tại sao Quảng Mai Châu
không thích chàng? Riêng Lộ San xem chàng không khác một nghệ
thuật phẩm có giá trị. Trong lúc lọt vào tay Quảng Mai Châu
nàng không thưởng thức được trọn vẹn tác phẩm nghệ thuật đó.
Cuối cùng nhờ một mảnh giấy nhỏ mà nàng tìm lại được tác phẩm
tuyệt vờị
- Lộ San! Anh nhìn mặt em như có cái gì khiến cho tinh thần
người đối diện phải mê mẩn, dường như em đang cùng người yêu
đi tản bộ dưới ánh trăng.
- Không có điều đó đâụ
- Thế là em đang mơ tưởng về ...
- Tưởng cái gì?
- Mơ tưởng một bức danh họa vĩ đạị Em có biết ai vẽ bức danh
họa đó không?
- Thượng đế.
- à! Chàng bèn dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên lưng bàn tay
nàng, dường như có sợi dây điện rớt trên tay nàng, khiến cho
đầu óc nàng quay cuồng, tâm hồn nàng cảm thấy vô cùng thích
thú.
Lộ San nhỏ giọng:
- Em không chịu đâu, anh làm thế đó người ta thấy sẽ ...
Nàng rút tay lại, Cách Luân mỉm cười rất kỳ bí. Đôi mắt chàng
liếc sang nàng như một luồng điện câu hồn phách nàng.
Lộ San không dám nhìn thẳng vào chàng nữa, nàng hình dung như
đâu đây trong quán cà phê có mặt toàn người quen, nếu không
phải là Cách Luân đang thì thầm bên tai thì nàng sẽ cúi đầu
mãi không dám ngó lên:
- Lộ San! Em làm sao vậỷ
- Em ... má nàng đỏ bừng không nói thêm nữa được.
- Anh đã dùng cơm xong.
- Vé xe lửa anh đã mua chưả
- Đã mua rồị
- Xe cùng gần khởi hành.
- Anh hy vọng mua lầm vé chuyến xe, để cùng em ngồi nói chuyện
với em mãi, không đi cũng được.
- Anh không thể ngồi mãi với em nơi đâỵ
- Hiện giờ chúng ta không ngồi tại đây saỏ
- Em đã nói ...
- Lộ San! Không nên nói gì cả. Từ nay khi chúng ta gặp nhau
bàn luận những chuyện vui thì hãy để cho nó vui, không nên nói
gì khác.
- Em là gái đã có chồng.
- Anh đã từng nói, chuyện đó không hại gì.
- Anh thì không sao, còn em thì ...
- Chúng ta không nên bàn đến chuyện đó nữa, bởi anh đã nói
ngày hôm trước. Hiện giờ anh chỉ thích nụ cười của em. Em hãy
cười lên đị
Những điều bồn chồn không yên dạ, đã bị Cách Luân thổi tan đi
tất cả. Lộ San chỉ còn mỉm cườị Cách Luân tán tỉnh:
- Em mỉm cười, nụ cười của em cũng gây cảm xúc cho lòng anh.
Nếu anh là một đạo diễn phim, nhứt định sẽ lăng xê em để trở
thành một mình tinh chói sáng trên vòm trời nghệ thuật. Cùng
may anh không là nhà đạo diễn, nên tâm tư anh ước vọng có được
một người nội trợ cười như thế đó. Bởi nụ cười của em sẽ đem
đến điều may mắn cho phái nam. Lộ San! Anh yêu cần em đừng đem
nụ cười đó mà cười cho với người khác! Luôn cả ...(Hết Chương
30 ... Xin
xem tiếp
Chương 31) |