Đến An Bình cổ bảo, nơi mà chàng và nàng nghe
tiếng đồn đã lâu, họ dìu nhau bước trên mấy mươi bậc thềm đá.
Nàng nói với hơi thở hổn hển:
- A! Cũng mệt chớ.
- Nên nghỉ một chút sẽ đi lên.
Lộ San lắc đầu và nhìn chàng mỉm cười, tiếp tục lên nữạ Nàng
đứng lại hướng nhìn về khu chợ, nàng ca tụng:
- Cốc Minh! Anh hãy xem kìa, vĩ đại quá.
- Vĩ đại cũng không hơn tình yêu của chúng tạ
Nàng nở nụ cười dựa vào mình chàng. Chàng nhận thấy ngôi cổ
lũy này quá to lớn, đôi bạn vô cùng thích thú trước cảnh hùng
vĩ. Bỗng nhiên Lộ San dằn ra khỏi tay chàng, bước đến bên mé
tường nhìn xuống.
Chàng kêu lên:
- Lộ San! Hãy coi chừng.
Lộ San reo lên:
- Cốc Minh, anh hãy lại đây xem, phải chăng mình đang đứng nơi
cao nhất của Đài Nam.
- Đại khái là vậy, chúng ta đứng tại đây, cảm thấy mình cao
hơn tất cả.
Cốc Minh ôm ngang lưng của Lộ San, sợ nàng không đề phòng mà
rủi ro, nàng cũng vịn vào thân chàng.
Gió từ biển thổi lồng lộng lên làm quần áo dán sát vào người,
họ bước từng bước nhẹ như đi trong không gian, đôi bạn cảm
thấy khoan khoái lạ thường.
Đôi lúc họ đứng núp dưới bóng râm mát của tàng cây cổ thụ, như
những đứa con yêu quí đang núp bóng mẹ hiền cười vuị
Đôi bạn đi khắp một vòng, mua một ít món kỷ niệm, và sửa soạn
ra về. Bỗng nhiên có tiếng người gọi lớn:
- ê! Hà Lộ San, đến hồi nào đó? Lâu quá không gặp nhaụ
Đôi bạn nghe kêu nhìn lại, thì ra Tạ Đào ý và anh của nàng là
Tạ Cách Luân. Lộ San tỏ vẻ vui mừng kêu lên:
- Tạ Đào ý! Lâu quá mình không gặp nhau, mạnh giỏi chớ?
- Trừ cái già nó đến sồng sộc thôi, ngoài ra không có chi thay
đổi cả.
- Nhưng có vẻ liến xáo hơn trước nhiềụ
- Đúng rồi, mình quên giới thiệụ, đây là anh của mình.
Tạ Cách Luân bèn nhìn Lộ San mà gật đầu đáp lễ, đồng thời đưa
tay ra bắt tay Cốc Minh và tự giới thiệu:
- Tạ Cách Luân.
- Cốc Minh.
Tạ Đào ý bèn giới thiệu thêm:
- Anh à, đây là cô Hà Lộ San, chẳng những đẹp, mà khiêu vũ khá
điêu luyện, hát cũng hay, nói chuyện cũng hoạt bát nữạ
Lộ San tỏ vẻ không bằng lòng nói:
- Thôi đi, khuyên đừng làm rộn quá vậỵ
Tạ Đào ý hướng sang Cốc Minh vừa cười vừa nói:
- Có đúng vậy không, Cốc tiên sinh?
Cốc Minh chỉ mỉm cười mà không đáp, Cốc Minh cũng khá thông
minh, chàng lập tức nắm tay Lộ San đưa tới lui như đánh đu,
dụng ý của chàng nói lên cho anh em Tạ Đào ý biết sự thâm tình
của họ. Cũng lạ, không hiểu sao Lộ San không mời Tạ Đào ý dự
hôn lễ? Có lẽ Tạ Đào ý cũng không xem được báo tin hôn lễ của
nàng? Trong lòng Cốc Minh đang thắc mắc, bỗng nghe Tạ Cách
Luân nói:
- Bấy lâu nghe danh tài đa nghệ của cô Lộ San, hôm nay hân
hạnh mới được gặp mặt tại đâỵ
Cũng rất lạ, dường như Lộ San không dám nhìn thẳng vào đôi mắt
của Tạ Cách Luân. Tạ Đào ý nói:
- Kính xin nhị vị hướng dẫn anh em tôi du ngoạn một vòng cổ
lũy coi nè! Sau đó chúng ta sẽ cùng về.
Lộ San đáp lời ngay:
- Càng tốt. Xe của chúng tôi đang neo chờ ở dướị
Cốc Minh cũng không phản đối, vì mọi việc chàng đều muốn làm
vừa lòng nàng, nhưng không còn hứng thú nữa, vì chàng và nàng
đã xem qua rồị
Tạ Đào ý vừa đi vừa giảng giải cho anh nàng nghe, khi thì khen
ngợi, lúc thì giả i thích những gì đẹp đẽ của cổ lũỵ
Tuổi của Tạ Cách Luân lớn hơn Cốc Minh chừng 7, 8 tuổi, nhưng
hình dáng chàng không giống như Cốc Minh, Tạ Cách Luân có sức
thu hút phụ nữ khó nàng nào chống lại được, một khi chàng muốn.
Cốc Minh dắt tay Lộ San, chàng thấy nàng không nói một lời,
chàng cũng lặng thinh, đôi tay họ vẫn còn đưa tới lui như đánh
đụ
Thực ra, chẳng phải nàng không có chuyện để nói, nhưng nàng
đang hồi tưởng lại trong ký ức, cách đây hai năm, nàng đã gặp
Tạ Cách Luân trong một vũ hội, nàng có cùng chàng nhảy một bản.
Càng nhớ lại, mặt nàng càng ửng hồng, từ vũ hội đó, nàng ngấm
ngầm yêu chàng, nhưng không có dịp gặp lại chàng lần thứ haị
Bóng chàng vẫn còn chôn kín tận đáy tim nàng, chàng không hay
biết, cũng chẳng ai hay biết.
Hôm nay gặp lại bỗng nhiên Lộ San cảm thấy thương hại cho mình,
vì Tạ Cách Luân không còn nhớ buổi sơ ngộ ấy một tí nào cả.
Nhưng Lộ San vẫn không trách chàng, chỉ vì năm ấy nàng vừa 14
tuổi, so với bây giờ thì khác nhau nhiềụ
Chàng cũng như ngày nào, sắc diện không hề thay đổi, cũng vẫn
hào hoa phong nhã như xưạ
Ba năm qua chàng đã đi đâủ Hôm nay không hẹn mà gặp lại nơi
đâỵ Trong quá khứ Lộ San cũng không biết Tạ Đào ý là em Tạ
Cách Luân. Cốc Minh hỏi nhỏ Lộ San:
- Lộ San, có gì em không vừa ý?
Lộ San lắc đầu mỉm cười:
- Không ... không có gì.
Tạ Đào ý quay mình gọi lớn:
- Hà Lộ San! Xem đã xong rồi, về nè!
Bốn người đi chậm chậm theo bậc thềm đá mà xuống, có điều trái
ngược nhau, một đôi là vợ chồng, một đôi là hai anh em.
Tài xế thấy khách đến, bèn bước tới mở cửạ Lộ San cười cười
hỏi:
- Chúng ta đi kiếm gì ăn uống nè!
Lên xe, Cốc Minh ngồi phía mặt, Lộ San ngồi giữa, TạĐào ý ngồi
bên trái, chỉ riêng Tạ Cách Luân ngồi cô độc nơi phía trước.
Xe chạy rất nhanh theo hướng về. Tại lớp học, Tạ Đào ý là cô
học sinh vui tính và hay trào lộng nhất, do đó trong lớp, chị
em bạn học đặt cho nàng một biệt hiệụ gọi trại âm là "Thái đào
khí" (có nghĩa là liến xáo giỡn hớt, lắm khi đáng ghét).
Không bao lâu xe đến khu chợ, xe ngừng lại đường Trung Chánh,
lúc bấy giờ các tiệm buôn đã tấp nập khách, Tạ Cách Luân bèn
đề nghị với em:
- Không mấy khi cô Lộ San và Cốc tiên sinh đến Đài Nam chơi,
vậy em khá để tâm chọn nơi ăn uống cho đàng hoàng nhé.
Cốc Minh đỡ lời:
- Chúng tôi rất cảm Tạ lòng tốt của tiên sinh, bữa khác xin
đến bái kiến tôn phủ.
Tạ Đào ý mau mắn trả lời:
- Cốc tiên sinh, ông đừng từ chối, lúc tôi còn đi học tại Đài
Bắc, thường đến làm khách nhà Lộ San, nay có dịp cũng nên để
chúng tôi đáp ơn ấỵ
Tạ Cách Luân tiếp lời:
- Gần đây có tiệm cơm lớn.
Tạ Đào ý kéo tay Lộ San, nói:
- Đừng do dự, ăn gì? Hay sợ mình đãi không nổỉ
Vợ chồng Lộ San không thể từ chối lòng tốt của anh em họ, nên
đành theo vào Quốc Tế đại phạn điếm. Bốn người cùng ngồi xong,
Tạ Đào ý lễ độ:
- Bây giờ khách dùng gì đây, chọn món ăn đi!
Cốc Minh nhìn Lộ San cười nói:
- Chúng tôi xin nhường cho cô ý chọn.
Lộ San đẩy thực đơn sang Tạ Cách Luân:
- Tốt hơn hết là giao phần Tạ tiên sinh chọn món ăn.
Tạ Cách Luân từ chối:
- Không, tùy sở thích của khách phải hơn chớ.
Tạ Đào ý cầm thực đơn hỏi:
- Không ai chịu chọn món ăn hết sao đâỷ
Lộ San tiếp lời:
- Đừng chọn theo ý bồ, nhiều lắm nhé!
Tạ Đào ý nhìn Cốc Minh:
- Mời khách thì phải cho phong phú mới được, tôi quyết định 8
món, các người ăn không hết thì tôi ăn. Mỗi người phải chọn
hai món, trước nhất phần tôi chọn một con gà hấp rượu, một món
canh.
Tiếp theo đó, Tạ Cách Luân chọn hai món, Cốc Minh và Lộ San
mỗi người một món. Tạ Đào ý bổ khuyết thêm cho đủ số 8 món
xong, bèn gọi hầu bàn:
- Chúng ta dùng cơm.
Không bao lâu, thức ăn dọn ra đầy bàn. Lộ San nói:
- Tạ Đào ý, nếu tụi này ăn không hết, còn dư lại, tiểu thơ dám
ăn hết không?
- Không thành vấn đề, bản nhân có hiện thực lượng kinh người
lắm.
- Nếu ăn bằng miệng không hết, sẽ lấp vào lỗ mũi đả
Cả bọn cười ầm lên. Cốc Minh nhận thấy Tạ Đào ý là cô gái hoạt
bát đáng yêụ
Tạ Cách Luân ân cần mời khách:
- Cốc tiên sinh và Hà cô nương cứ tự tiện.
Tạ Đào ý hài hước:
- Tôi cứ lo dạ dày của tôi, ai thì mặc aị
Cùng nhau ăn và chuyện trò vui vẻ, đúng là một bữa ăn dồi dào
ý nghĩa vui tươị Ăn xong, Tạ Cách Luân nhắc em:
- Em không mời Cốc tiên sinh và Hà tiểu thơ tham gia dạ hội
vào 8 giờ này saỏ
Tạ Đào ý hướng vào vợ chồng Lộ San nói:
- Phải rồi! Hãy ngồi xuống. Kính mời nhị vị tham gia vũ hội
của chúng tôi tổ chức vào 8 giờ tối nay, gọi nó là hoan tống
vũ hộị
Lộ San hỏi:
- Đưa ai đi đâủ
Tạ Đào ý pha lửng:
- Đó là một vũ hội đưa người anh đáng chán của mình sang du
học Mỹ Quốc. Trước khi lên đường, anh ấy nhờ mình tổ chức cho
một phiên hội gọi là cái gì hoan tống đó.
Lộ San nhìn Cốc Minh. Chàng biết nàng thích khiêu vũ, chàng
vui vẻ đáp:
- Chúng tôi được tham gia buổi hội này thật thấy làm vinh hạnh,
huống chi nó là một cuộc hội hợp để tiễn hành Tạ tiên sinh lên
đường du học.
Tạ Cách Luân lễ độ nói:
- Nếu được hai vị tham gia vũ hội này vô cùng khỏi sắc.
Tạ Đào ý nói:
- Hay lắm, thôi các người đừng khách sáọ Hà Lộ San, bây giờ
chịu đến nhà mình chưả
- Còn sớm, để bọn này về khách sạn thay đồ.
Nghe Lộ San nói, Tạ Cách Luân thầm giựt mình. Chàng nghĩ,
không lẽ bọn họ đã kết hôn. Tạ Đào ý như ra lịnh:
- Được rồi, cái người hãy về lữ quán mà thay đồi đị
Nàng bèn hướng sang Tạ Cách Luân:
- Anh à, khoảng 7 giờ 40 phút, anh hãy lái chiếc xe của ba đến
lữ quán mà rước quý khách. Ghi nhớ, đừng chạy lẹ đa!
Tạ Cách Luân gật đầu:
- Tuân lệnh!
Cốc Minh khiêm nhượng:
- Chúng tôi không dám làm nhọc quý vị đến thế đó.
- Có điều gì mà không dám. Bởi anh tôi không phải là một Bác
sĩ, khi về nước có thể làm tài xế xe nhà, sang Mỹ có thể làm
mướn để có tiền ăn học chớ có gì đâụ Anh à, có lẽ anh đã làm
mướn rồi chớ?(Hết Chương 3 ... Xin
xem tiếp
Chương 4) |