- Chúng ta sẽ bất cần những luận thuyết cũ
rích.
Không khác nào gió đã lay động cành liễụ Lộ San đã bị lời nói
của Tạ Cách Luân gây cho tâm hồn nàng xao động. Chàng và nàng
lơ lửng trên chín từng mâỵ Tuy nhiên Lộ San Không quên cảnh
giác:
- Từ nay anh không nên gọi điện thoại đến nhà chồng em.
- Rồi làm thế nào gặp được em?
- Chuyện đó ...
- Anh viết thơ được không?
- Không được đâu, rủi bị phát giác, lại sanh điều khó khăn nữạ
Tạ Cách Luân như không tìm ra được biện pháp nào, chỉ nghe Lộ
San nói với giọng buồn rầu:
- Chúng ta không nên gặp nhau là hay hơn cả.
Tạ Cách Luân lộ vẻ thất vọng hơn:
- Lộ San! Nếu không gặp được nhau, nếu không nhìn được dung
nhan em, chắc chắn tôi sẽ phát điên.
- Anh vẫn biết, điều đó không phải là một việc làm tốt.
- Thế thì lòng tôi càng tuyệt vọng hơn.
- ô! Đã gần năm giờ rồị
- Thời gian qua chóng quá, không khác mảnh lưu tinh. Tôi hận
không kéo nó lại được.
- Em phải về.
- Lộ San! Bao giờ chúng ta có thể gặp lạỉ Em đã cấm gọi điện
thoại, cấm luôn cả viết thơ, anh sợ phải xa em quá đị
- Vấn đề nầy đến đâu hay đến đó.
Tạ Cách Luân bỗng nhiên reo lên:
- Lộ San! Có rồị Có rồi!
- Có chuyện gì?
- Nhờ Tạ Đào ý nó liên lạc với em.
- Tạ Đào ý có mặt ở Đài Bắc saỏ
- Không, cô ấy vẫn ở Đài Nam.
- Bao giờ anh về Đài Nam?
- Chiều maỉ
- Gấp vậỷ
- Vì ba má anh gọi điện thoại hối thúc.
- Anh định sau khi về Đài Nam sẽ gọi điện thoại cho em?
- Anh sẽ nhờ Đào ý nó gọi cho em, nếu đúng là em ở đầu dây,
anh sẽ tiếp chuyện.
- Không được đâu! Điện thoại của em tại phòng khách không thể
nói chuyện tự do được.
- Anh sẽ tôn trọng ý kiến em, trở về Đài Nam để cho nỗi tương
tư khắc khoải nó bao vây anh.
- Anh chuẩn bị đến làm việc ở Đài Bắc?
- Phải rồi, bởi vì tại Đài Bắc có vị lương y trị lành được tâm
bịnh. Lộ San! Em có biết vị lương y ấy là ai không?
- Em không biết.
- Hiện giờ anh đang bắt tay vị lương y ấy đâỵ
- Nói xàm. Em phải về gấp.
- Sau khi trở lại Đài Bắc, người gặp em thứ nhứt là phụ nữ.
- Không được đâu, anh không thể nói chuyện giống phụ nữ được.
Chàng rùn vai cười lớn:
- Đâu phải anh giả tiếng nói của phụ nữ, mà anh nhờ một người
đàn bà gọi cho em biết.
Nàng tuy không nói ra, nhưng lặng lẽ đồng ý. Sau đó, nhìn đồng
hồ trên tường so với đồng hồ tay, đúng năm giờ một phút.
Sau khi tính tiền xong, nàng vừa đi vừa hỏi:
- Chiều mai mấy giờ anh lên đường?
- Ba giờ rưỡi anh có mặt tại trạm xe lửạ
- Em sẽ sắp xếp việc để tiễn chân anh.
- Lộ San! Em đối xử với anh quá đẹp. Cuộc gặp gỡ làm Tạ Cách
Luân rất hứng thú, rất mãn nguyện, khi gọi xe cho nàng, chàng
căn dặn ít lời, nàng hối xa phu chạy nhanh đị
o0o
Cốc Minh đi tới đi lui trước cửa, vẻ nôn nóng đợi chờ hiện lên
nét mặt. Chàng cảm thấy không yên lòng, vì từ trước tới giờ
chưa hề xảy ra như thế nầỵ
Chiếc xích lô ngừng trước mặt, chàng thích thú kêu lên:
- Lộ San! Em đã về rồị
- Bộ anh tưởng em đi luôn hả?
- Không khi nào, em phải về với anh chớ.
- Thế thì hay lắm.
- Anh chờ em lâu quá.
- Sao anh phải khổ công quá vậỷ
- Anh chỉ sợ em đã gặp chuyện khó dễ?
- Không lẽ bạn học lại đi làm khó dễ em?
- Không phải vậy đâụ
- Anh hơi đâu quá lo như vậỵ
- Lộ San!
- Bởi vì đã lâu mới gặp lại nhau, quá vui vẻ nên về hơi trễ.
Em ... em đã nói là bạn học rất thân mà.
- Hay lắm, anh rất cảm khích người bạn học đó, mong em có
nhiều bạn để em được hài lòng vui vẻ.
Bà Lâm đang ngồi trong phòng khách, Lộ San bước vào tỏ vẻ thân
tình thắm thiết:
- Thưa má, bữa nay bạn học con nó rủ con đi chơi đến bây giờ
mới về. Lúc con đi má còn ngủ.
- Bà Vú có nói lại với má. Con đi chơi có vui không?
- Dạ, rất vuị
- Con đi một mình nên đề phòng chuyện không maỵ
- Má lo cho con như lo một đứa trẻ vậỵ
Bà Lâm nở nụ cười hiền hậu, nhưng nụ cười đó khiến cho Lộ San
cảm thấy khó chịụ Chỉ vì nàng lừa gạt cả mẹ lẫn con bà Lâm.
Nàng cũng gượng cười đáp:
- Xin phép má, con lên lầu thay đổi y phục.
- Con hãy tự nhiên! Thay đồ xong con dùng cơm chiều nữa chứ.
Cốc Minh đi theo vợ, chàng cúi mình xuống giường lấy đôi dép
thêu để cạnh chân nàng:
- Em hãy cởi giày cao gót ra đi! Muốn mặc đồ gì anh sẽ đi lấy
chỏ
- Tùy tiện, ở nhà mà, cần gì phải mặc đồ sang.
- Em cần bộ đồ màu xanh nhạt chớ?
- Không cần thiết. Có lẽ anh không biết thường thường ở nhà em
thích mặc đồ tây saỏ
Nghe nàng nói, chàng nhìn vào tủ áo quá nhiều âu phục, chàng
không biết nào vừa ý bộ nàỏ
- Lộ San em thích bộ nàỏ
- Để tự em chọn lấy!
Nói xong, nàng bước đến tủ áo, chọn bộ đồ trắng thêu hoa đỏ mà
thay đổị Cốc Minh chỉ đứng ngẩn ngơ cười xẻn lẻn, chàng không
trách tâm tánh bất thường của vợ, mà tự trách mình không hiểu
sở thích của nàng. Chàng gắng gượng:
- Để anh mang nước cho em rửa mặt;
- Gọi bà Vú làm công việc đó được rồị
Cốc Minh cũng không gọi bà vú, tự tay chàng bưng thau nước vào
phòng. Lộ San cảm thấy hành động của mình hôm nay hơi quá trớn.
Cũng may Cốc Minh là người chồng giàu lòng nhẫn nại và tha thứ.
Bằng không, sẽ sanh ra cuộc cãi vã. Khi Cốc Minh bưng thau
nước vào, nàng dịu giọng:
- Cốc Minh! Cám ơn anh đã lo cho em.
- Em hãy rửa mặt lè lẹ đi! Ba đã về rồi, đang chờ chúng mình
xuống dùng cơm luôn thể.
Lộ San cúi xuống rửa mặt, để lộ khoảng da trắng nõn nà phía
sau ót khiến cho Cốc Minh chăm chú mê mẩn chàng muốn ôm chầm
nàng mà hôn cho thỏa dạ Nhưng hôm nay dường như chàng có mặc
cảm, không đủ can đảm, chàng dụ dự:
- Sao em không gài khuy áỏ
- Em gài ...
Rửa mặt xong, nàng gài khuy áo, bước đến bàn trang điểm mà
chải tóc. Cốc Minh cũng đến ngồi bên cạnh:
- Lộ San! Dáng điệu em chải tóc rất đẹp.
Không phải vì chồng khen mà nàng sung sướng nhắm nghiền đôi
mắt lạị Nhưng do bàn tay của Cốc Minh nằm lấy tay nàng, hơn
hướng có khác hơn bàn tay của Tạ Cách Luân nắm lấy trước đó
chẳng bao lâụ Khi bàn tay của Tạ Cách Luân chạm vào nàng,
dường như các mạch máu trong cơ thể sôi bừng lên, khiến cho
tâm hồn nàng như mềm nhũn, không còn sức kháng cự lạị Bàn tay
của Cốc Minh chạm đến, nàng cảm thấy nó mát mẻ dịu hiền, đem
so sánh không mấy giống nhaụ
Điều khác nhau đó, khiến cho nàng lo sợ và ngại ngùng, nhưng
Cốc Minh nào biết sự biến đổi của vợ chàng chỉ một lòng yêu vợ
như tự thuở nàọ
Sau cùng, chàng cũng hôn nàng bằng chiếc hôn dậm đã nồng nhiệt,
nhưng nàng lặng lẽ tiếp nhận cho lấy lệ không khác nào pho
tượng đá, không hề có cảm yêu thương thâm tình.
Thương hại cho Cốc Minh, có lúc chàng biến thành một thằng
ngốc, chàng cũng không hiểu lý do nào nàng lạnh nhạt.
Chàng chỉ bắt chước một pha diễn xuất trên màn bạc, ôm lấy Lộ
San mà quay như chong chóng.
- Đừng có làm vậy, xây xẩm mặt mày người ta muốn chết đây nè.
- Để anh bồng em xuống lầu ăn cơm nhé!
- Chóng mặt muốn điên ăn cơm không được đâụ
Cốc Minh năn nỉ:
- Lộ San! Lỗi tại anh, em hãy xuống ăn cơm với anh, ba má đang
chờ chúng ta ở đướị
- Không muốn ăn đâu, cứ ép người ăn hoài, chán quá.
Lộ San vừa ngồi xuống, tay chưa kịp bưng chén cơm, bỗng nghe
tiếng chuông reo, bà vú bước đến cần ống điện thoại lên:
- A lô! Đây là gia đình họ Cốc, muốn hỏi thăm aỉ Được! Xin ông
chờ giây lát.
Bà vú để ống điện thoại, bước đến bàn nóị
- Thưa mợ! Có điện thoạị
Lộ San sững sờ, gương mặt tái xanh. Nàng hết nhìn cha mẹ chồng
đến nhìn Cốc Minh. Bà Lâm lộ vẻ hòa dịu:
- Lộ San! Sao không tiếp điện thoại đi!
Nàng đến gần điện thoại, trong lòng khấn nguyện cho không phải
Tạ Cách Luân.
- A lô! chị đó à! Có chuyện gì không? Má muốn ngày mai về chơi
hả? Hai giờ chiều, ờ ... vậy đó! Trưa mai em sẽ gọi cho chị
biết, chị không có ở nhà? Em sẽ gọi má. Được, được, hẹp gặp
lạị
Thế là đã qua cơn ngặt nghèo rồi, cũng may mà Lộ San gọi đến.
Nếu rủi Tạ Cách Luân gọi giờ nầy thì nàng chưa biết phải ăn
nói làm saỏ
Cốc á Lâm buông đũa vừa cười vừa nói:
- Chị Ni muốn con về nhà chơị Sao con không hứa cho chị mừng,
còn hẹn đến trưa mai sẽ cho biết.
- Thưa ba, má, con sơ ...
Bà Lâm cắt lời:
- Con sợ ba má đối xử không phải hay saỏ
- Dạ, con phải thưa lại với ba má trước chớ.
Bà Lâm lộ vẻ hài lòng nói với ông:
- ông xem, dâu ông còn nhỏ mà cũng biết điều phải lẽ quấy quá
chớ.
- Lộ San, ngày mai con hãy đi, nếu muốn Cốc Minh nó cùng đi
thì càng hay, bằng nó không rảnh thì gọi lão Vương đưa con đị
Đối diện với cha mẹ chồng hiền hậu như thế. Lộ San phải hiểu
mình là người đang hưởng hoàn toàn hạnh phúc, nhưng nàng không
mấy lưu tâm những điều đó. Hiện giờ chỉ có Tạ Cách Luân nói to
nhỏ, vuốt ve, an ủi là điều nàng say mê hơn cả. Cha mẹ chồng
khen ngợi và đồng ý cho nàng tự do đi đây đó không ràng buộc,
điều đó đối với nàng không quan trọng bằng chấp nhận cho nàng
tự do gặp Tạ Cách Luân, cũng như sự giả dối là cùng bạn học đi
du ngoạn.
Nàng còn hẹn ngày mai đưa Tạ Cách Luân tại trạm xe lửạ Trong
bữa cơm chiều chỉ có Lộ San nặng trĩu chuyện riêng tư trong
lòng, mọi người khác thấy đều vui vẻ.(Hết Chương 29 ... Xin
xem tiếp
Chương 30) |