Trời chưa sáng hẳn, một giấc mộng kỳ dị làm
cho nàng giựt mình sực tỉnh, đầu hôm quên tắt đèn, làm cho
nàng chóa mắt. Cốc Minh liếc nhìn nàng đang nằm ngay nằm ngay
ngắn ngủ saỵ Chàng rất vui mừng, chàng say sưa nhìn tư thái
ngủ say của vợ. Chàng muốn hôn vợ, nhưng sợ nàng giựt mình
thức giấc.
Sáng ra, chàng thấy rất vui, vì nàng còn đang say trong giấc
ngủ. Chàng muốn thưởng thức trọn vẹn hình dáng nàng đang ngủ,
nên định trở mình lại, Lộ San cũng trở mình, nhưng chưa thức
giấc, lúc bấy giờ hai mặt đối chiếu nhau, trong khi Cốc Minh
thích thú nhìn nàng bỗng chàng phát hiện ra trên má nàng hiện
còn dấu nước mắt, chàng không thể giải thích tại saỏ
Lòng chàng băn khoăn khó chịu, không biết việc gì đã xảy ra
khiến nàng không vừa ý? Chàng kề sát miệng lại, dùng lưỡi liếm
lẹ những vết nước mắt còn đọng trên má nàng.
- Ư ... ư ... Nàng giựt mình tỉnh giấc nàng gọi nhừa nhựa:
- Cốc Minh!
- Ờ! Anh đâỵ
- Mình ngủ tại đâu đâỷ
- Lộ San, em ngủ bên cạnh anh.
- Tại nhà mình hả?
- Em quên saỏ Chúng đi hưởng tuần trăng mật trong lữ quán tại
Đài Nam.
- Chỉ có em với anh hả?
- Đúng rồi, em hãy mở mắt ra xem.
- A! Mặt trời rất đẹp, Cốc Minh! Anh hãy mau buông rèm cửa sổ
xuống.
- Bóng đèn, chớ đâu phải mặt trờị
- Trời lại không ánh sáng saỏ
- Chưa sáng.
- Em không chịu ánh đèn sáng đâụ Cốc Minh! Em hổng thèm rửa
mặt đâu, em hổng muốn anh nhìn em, xấu lắm.
- Hiện tại em rất đẹp kia mà.
- Thật hả? Cốc Minh! Chỉ cần anh nói em đẹp là được rồi, anh
hãy tắt đèn đị
- Để anh tắt đèn.
Trời chưa sáng rõ lắm, tắt đèn trong phòng vẫn còn bóng tối lờ
mờ, chỉ nghe tiếng Lộ San:
- Cốc Minh! Hãy đến gần đây, em sợ!
- Lộ San, đừng sợ gì. Anh ôm em trong lòng đây, em lại sợ gì?
- Hết sợ rồị Cốc Minh! Sao lông chân nhiều vầy nè?
- Con trai lông chân nhiều sẽ gặp vận may, bởi vậy anh kết hôn
với một người vợ vô cùng đẹp đẽ.
- Em đẹp lắm saỏ
- Thật đẹp, muôn ngàn lần đẹp.
Trong phòng lại lặng lẽ, Lộ San lại nghĩ đến Tạ Cách Luân,
chàng ta là người con trai thiếu vận maỵ Gặp nhau quá trễ, nên
chàng không cưới nàng làm vợ, có lẽ trên chân chàng ít lông
hơn Cốc Minh!
- Lộ San! Em nhìn thấy mặt anh rõ không?
- Không.
- Anh cũng nhìn không thấy em. Chúng ta bày ra trò chơi nầy
được không?
- Làm saỏ
- Thí dụ, em chỉ định coi anh phải hôn một nơi nào chẳng hạn
như: Môi, mũi, mắt, tai ... Nếu anh hôn không trúng thì anh
thuạ
- Rất haỵ
- Em chỉ định nơi nàỏ
- Để nghĩ xem ... Hôn mắt đị
... Cốc Minh làm theo lời giao ước.
- ê, thua rồi, hôn vào mũi người tạ
- Anh thua rồị Em phạt thế nào tùy ý?
- Em hổng biết, anh nói đị
- Phạt anh hôn lại lần nữạ
- Em hổng chịu đâụ
Lộ San không muốn cho chàng thất vọng, nên để cho chàng tự do
hôn nàng, bởi chàng là chồng rồi chớ gì nữa!
Nàng dịu giọng:
- Cốc Minh, chắc anh đã thất vọng?
- Không, anh không bao giờ thất vọng, Lộ San! Em hãy nhìn ra
cửa sổ, trời đã sáng rồi, chúng ta còn đi du ngoạn đừng để
phải kéo lê chiếc thân mệt mỏi coi được?
- Anh đối xử rất đẹp với em.
- Lộ San! Chúng ta cùng đùa giỡn một khoảnh khắc là anh cũng
đủ vui rồị
Họ quấn quýt nhau đến trời sáng rõ, bổng nhiên Lộ San đề nghị:
- Cốc Minh! Chúng ta nên chấm dứt hay hủy bỏ chương trình du
ngoạn Đài Nàm nầy đi!
Cốc Minh lộ vẻ kinh ngạc:
- Lộ San! Em nói saỏ
- Không khí Đài Nam không mấy tốt, em muốn về sớm là hơn.
Thực ra không khí Đài Nam tốt hơn Đài Bắc nhiều Cốc Minh không
thể ngờ, cũng không hề biết được điều thầm kín tận trong đáy
lòng người vợ trẻ ... Chỉ vì có sự hiện diện của Tạ Cách Luân
ở Đài Nam. Nếu không sớm rời nơi đây, nhứt định sẽ gặp lại Tạ
Cách Luân. Khi gặp chàng trai hào hoa đó, nàng sợ mình không
thể vùi chôn những cảm tình đã có với chàng.
Hiện nay, Lộ San gặp lại người yêu từ ba năm trước, nàng cảm
thấy còn yêu chàng hơn. Nhưng nàng là gái đã kết hôn, không
thể một lần cùng yêu hai gả đàn ông. Lý trí nàng bảo nàng phải
cương quyết loại hẳn Tạ Cách Luân, chỉ yêu một Cốc Minh mà
thôị
Cốc Minh như một chàng ngớ ngẩn, không hiểu được lý do nào
khiến nàng hủy bỏ cuộc du ngoạn nầỷ Chàng đâu có ngờ càng sớm
rời Đài Nam càng có lợi cho chàng.
- Lộ San, Đài Nam là nơi có nhiều thắng, cổ tích, đẹp nhứt để
cho em thưởng lãm, em không thích du ngoạn saỏ
Lộ San cũng có phần rúng động, nhưng cái điều quan hệ là nàng
đang in dấu hình bóng Tạ Cách Luân, nàng không tiện nói rạ
Cốc Minh tiếp lời:
- Tùy em, sau nầy có dịp chúng ta sẽ đến đây lần nữạ Lộ San!
Chúng ta sẽ đến du ngoạn Đại Bối Hồ. Tả Đinh Xuân Thu Các.
Chiều lại, đến ái Hà đi tản bộ, sau đó sẽ tìm một thảm cỏ bằng
phẳng mà ngồi để trò chuyện, nếu em đồng ý nghe chuyện tích
Hằng Nga du nguyệt điện, anh sẽ kể cho em nghe, sau đó anh sẽ
khen em đẹp như Hằng Ngạ Được không?
- Cốc Minh! Em vô cùng cảm khích lòng tốt của anh có lẽ ...
Có lẽ nhờ Cốc Minh cứu vớt nàng, vì nàng đang đắm chìm trong
sóng gió của biển tình. Cốc Minh tiếp:
- Em không nên nói tiếng cảm khích. Lộ San! Hãy đi, chúng ta
đi chuyến xe lửa sớm, trời còn mát.
- Hay lắm.
- Em còn bận trang sức, anh sẽ gọi người hầu phòng đem đồ điểm
tâm.
- Ờ! Sau khi dùng điểm tâm xong, hai người cùng rời lữ quán để
xa rời Đài Nam, Lộ San cắn chặt răng lại, nàng không gọi điện
thoại cho anh em Tạ Đào ý hay tin, vội vã đi như trốn nợ.
Tám giờ rưỡi, Tạ Cách Luân từ trên lầu đi xuống, chàng vừa đi
vừa huýt gió, bước sang phía hữu vỗ cửa phòng của Tạ Đào ý gọi:
- Đào ý! Hãy thức dậy, mau đị
Giây lát, trong phòng nghe tiếng nhựa nhựa:
- Gọi gì vậỷ Đêm qua thức nhảy mệt gần chết. Bây giờ không cho
ngủ nữạ Chán quá.
- Em quên rồi sao, ngày hôm qua đã hứa với Lộ San, sáng hôm
nay đi dạo mà? Dậy mau đị
Tạ Đào ý như tỉnh giấc, lật đật cài khuy áo, tóc rối bù. Gương
mặt ngái ngủ mở cửa bước rạ Tạ Cách Luân nhìn nàng mà lắc đầu:
- Trông hình dáng của em, thật anh khó mà nín cười cho được.
- Cũng may anh là anh của em chớ không phải là bạn traị
- Bạn trai của em đêm qua sao không đến?
- Có lẽ hắn không yêu em.
- Em thất vọng lắm hả?
- Em tuyệt nhiên không nhỏ một giọt lệ.
- Chắc rầy rà nhau rồi hả?
- Hắn thích làm ồn lên!
- Chắc chiều hôm qua em không mời hắn?
- Em là gái mà mời con trai là đạo lý gì?
- Em là nữ chủ nhơn nếu không mời hắn đi, cũng thông báo cho
hắn biết chớ.
- Chừng nào hắn đến năn nỉ em, rồi sau đó sẽ hay!
- Thật em đúng là gàn.
- Anh khỏi cần biết đến.
- Chỉ còn hôm nay vì ngày mai anh phải đi rồị Hãy mau rửa mặt,
còn đi dùng điểm tâm nữa chớ.
- Cần ăn quái gì?
- ý! Không ăn điểm tâm chịu sao nổi!
- Tại nhà không có saỏ
- Được, thôi thì ăn tại nhà. Mau đi, trễ quá, bọn Lộ San sẽ
rời lữ quán đấỵ
- Em hổng đị
- ý, sao vậỷ Chiều hôm qua nói nghe hay lắm mà, đã hẹn với
người ta đúng tám giờ, bây giờ đã chín giờ rồi, lẹ đi!
- Em hỏi anh, tìm Hà Lộ San làm gì?
- Thì nàng là bạn học của em, có mấy khi nàng đến Đài Nam,
không lẽ chúng mình chẳng hướng dẫn người ta đi du ngoạn? Hơn
nữa, xe của ba có ở nhà.
- Sao anh biết hôm nay ba không đùng xẻ
- Anh có hỏi chiều qua rồị
- Anh muốn gặp Hà Lộ San để tính toán gì?
- Không, đâu có chi mà tính toán.
- Nhứt định anh đã yêu nàng?
- Không.
Tạ Đào ý bỗng cười lên khanh khách, Cách Luân bị em chộ, chàng
cảm thấy khó chịu bèn hỏi:
- Em cười gì vậỷ
- Cười anh ngoan cố, không thú nhận mình đã yêu Hà Lộ San chớ
gì.
- Vậy hả? Có lẽ khó ...
- Khó một điều là Hà Lộ San đã có bạn trai khá thân mật chớ
gì?
- Kể gì chuyện đó, bọn họ dường như chưa kết hôn.
Anh em họ thuộc vào hạng người nói thật làm thẳng, họ không
màng hỏi thăm nên không biết Hà Lộ San đã kết hôn chưả Nhưng
họ đã biết Hà Lộ San và Cốc Minh quan hệ thế nào rồỉ Không
khắng khít sao lại cùng ở chung khách sạn?
Thấy thái độ của anh. Đào ý lấy làm lạ hỏi:
- Tác phong của anh thế nào mà nghĩ điều đó?
- Tác phong Tây phương.
- Cũng không nên theo đuổi kỳ như vậỵ
- Vậy em không thấy ngày hôm qua anh đàng hoàng đó saỏ
- Làm dáng phớt tỉnh như quân tử Ăng Lệ
- Đào ý, em có ấn tượng Cốc Minh như thế nàỏ
- Theo ý anh ...
- Chàng ta là người hiếu động.
- Em không lưu ý làm gì, không khéo tình bạn học sẽ hoá ra
tình địch.
- Có lẽ em không thể quên đặng gã bạn trai hay làm ồn ào với
em đó hả?
- Em với hắn tuy hay cãi vã, nhưng khó quên nhaụ
- Đó là vấn đề sau nầy; bây giờ chúng ta chưa tiện nói đến.
Tiểu thơ! Xin cô hãy rửa mặt và thay đổi y phục cho lẹ đi, mọi
việc nên gác lạị
- Xem dáng điệụ anh đủ biết hôm nay quyết theo đuổi Hà Lộ San
cho được.
- Tiểu thơ! Đã chín giờ rồị
Mặc cho chàng hối thúc, đến 9 giờ 15 phút, cô em trang điểm
mới xong, anh em họ cùng ra xẹ
- Anh à, em có bịnh đau tim, khuyên anh đừng bay xe quá nhanh.
Tuy nói thế, nhưng Tạ Cách Luân bay một mạch đến trước cửa lữ
quán vợ chồng Lộ San ở:
- ái chà! Thượng Đế ôi! Con còn sống hay saỏ
- Tiểu thơ! Cô còn sống thì tốt lắm rồị
Tạ Cách Luân chất chứa niềm vui thích trong lòng, nên khi bước
lên xe là anh ta sảy một mạch đến lữ quán. Tạ Đào ý không
xuống xe vì nàng đang còn kinh hồn lạc phách vì ông anh lái xe
chạy như điên. Giây lát sau, thấy ông anh từ khách sạn đi ra,
nàng hỏi lớn:
- Bọn họ đã đi rồi hả anh?
Tạ Cách Luân vừa bước lên xe mở máy vừa nói:
- Họ đã rồi Đài Nam từ sáng sớm.
Tạ Đào ý lấy làm lạ nói:
- Tại sao họ không gọi điện thoại cho mình biết cà?
- Cũng tại nơi em.
- Em ...
Tạ Đào ý đành lặng thinh. Cách Luân tiếp:
- Em đối với Cốc Minh không một điểm cảm tình nào phải không?
- Em không thích nhìn một người con trai chạy đuổi theo một cô
con gái khác.
- Ờ!
- Trừ Hà Lộ San rạ
- Tại bạn học của em họ thích anh, chớ không phải nhờ em thổi
phồng anh, bởi anh là một lưu học sinh có phong cách tây
phương, có điều gì đó không hợp với họ, có lẽ vì thế mà Hà Lộ
San không muốn gặp lại anh? Luôn cả điện thoại nàng cũng không
gọi, lại sẽ lén mà rời Đài Nam.
- Em lầm rồị
- Có thể tại anh yêu người ta vồn vã quá cũng không chừng?
- Cũng có phần đúng.
- Đừng ở đây tán chuyện mộng mơ, hãy trở về nhà. Dạ dày em nó
đã kêu rồi, kiến gì ăn cái đã.
- Ở nhà cũng có thức ăn vậỵ
Tạ Đào ý nguýt anh, vừa bực tức vừa tức cườị Nàng lặng thinh
giấy lát nói:
- Khi ra đi thì phóng nước đại như bay, bây giờ trở về lại rề
rề như con bò vậy đó.
- Phóng xe mãi ghê quá, có lẽ đã kinh nghiệm nhiều thâùy tử
nạn về phóng xe rồi nên anh cũng ngán.
- Xuỵt, xuỵt! Nói kiểu đó nghe thật là ...
Tạ Cách Luân không đáp, chàng cho xe chạy nhanh hơn. Tạ Đào ý
hỏi:
- Hôm nay anh có muốn tìm bạn học của em để đi du ngoạn không?
- Không cần.
- Tại sao vậỷ
- Tại muốn ngủ cho khỏe để mai lên đường. Hơn nữa bao tử của
anh lúc nầy cảm thấy không được khỏẹ
- Hà Lộ San đi rồi nên anh sanh đủ chứng bịnh, cũng may Hà Lộ
San không phải là bạn gái của anh, bằng không, đi Mỹ Quốc anh
cũng không đi nữạ Nghĩ ma lực của con nhỏ đó ghê thật.
- Cô ấy bây giờ đẹp quá, anh đâu ngờ cô nhỏ trước đây ba năm,
khiêu vũ xong là nhăn mặt giễu cợt, hôm nay dè đâu cô ta đẹp
mặn mà vậỵ
- Bây giờ anh có tính gì không?
- Không, đến nhà thì em xuống xẹ
- Anh đi đâủ
- Phóng xe một vòng.
- Đừng, tình cảm anh đang xao động mạnh không nên chạy xe nhan
mà nguy hiểm ...
Chàng nháy cô em gái:
- Xuỵt, xuỵt! Nói kiểu đó thật là ...
- ê! Xin đừng si tình cô bé mà hành động kiểu đó không nên đa
nhé!
Tạ Đào ý vừa nói vừa tìm cách ngăn anh, nàng kéo Cách Luân ra
ngoài xe, đi thẳng đến nhà khách. Nàng hỏi người ở cho biết,
mẹ nàng chưa dậy, ba nàng vừa tập thể thao xong, ông chưa đến
sở, vì phải xem gấp bộ võ hiệp tiểu thuyết.
Tạ Đào ý kéo Cách Luân ngả nghiêng ngả ngửa vào nhà trong.
Cách Luân thấy phòng của em người ở chưa dọn đẹp, nên rất lộn
xộn, bèn nói:
- Đào ý! Anh tin rằng phòng của Lộ San không giống như kiểu
phòng của em đâụ
- Luôn cả chỗ đại tiện của Lộ San cũng thơm hơn em nữa chớ gì?
- Xuỵt xuỵt! Nên giữ vệ sinh chút chớ!
- Anh à, ngày mai anh lên đường, không nên để cho tinh thần
điên đảo, nếu muốn theo đuổi Hà Lộ San thì khi trở về sẽ đeo
đuổị Nhớ, lần sau đó về phải mua gì cho con nhỏ nầy à.
- Anh hỏi em, sau nầy anh về, em có giúp anh không?
- Giúp theo đuổi người đẹp Hà Lộ San hả?
- Em biết rõ, còn hỏi anh làm gì nữạ
- Được, em sẽ giúp anh.
- Hay lắm, em muốn gì anh mua chọ
- Em muốn toà lầu đài chọc trời tại Nữu Ước, anh mua vô bao
gởi về cho em được hôn?
- Em có toàn ý nghĩ trong giấc mộng mơ không à.
- Nầy, em muốn các loại áo kiểu, và đồ trang sức, nhớ nghen?
Em sợ mãi nhớ Hà Lộ San rồi dặn sớm mai chiều lại quên đi hết.
- Tiểu thơ! Kẻ nầy xin hứa giữ lời.(Hết Chương 7 ... Xin
xem tiếp
Chương 8) |