Đến khi bức màn đêm gần rũ xuống, Lộ San và Tạ Cách Luân
mới giựt mình tỉnh dậỵ Khi họ thức dậy cùng ôm chặt lấy nhau
mà hôn như ngây dạị Đến đây, lý trí đối với họ không còn nghĩa
lý gì:
- Cách Luân! Đã mấy giờ rồỉ
Chàng ngáp dài một tiếng xem đồng hồ tay:
- Đã hơn năm giờ chiều mà Lộ San không hề tỏ thái độ hoang
mang lo sợ, dường như nàng không hề nghĩ đến chồng con chi cả.
ánh nắng chiều còn le lói chen vào khe cửa sổ, như ngọn đèn
cạn dầu sắp tắt. Dường như nó rọi chút ánh sáng vào phòng để
cho đôi bạn tin tưởng còn sớm mà chưa chịu rời nhaủ Phòng 803
nằm trên tần lầu chót. Nếu mở cửa sổ ra sẽ trông thấy cảnh
ruộng sông và rừng núị Nhưng, trong phòng cả hai người bây giờ
không ai cần thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên lúc trời chiềụ
Họ cho rằng trên đời này không còn gì đẹp cho bằng sự vui
sướng giữa hai con tim cùng một nhịp điệụ
- Lộ San! Nào phải trong giấc mộng mà chúng ta đang thật sự
nằm chung tại giường này phải không em?
Lộ San cười cười không đáp, nàng nhè nhẹ sờ vào mũi chàng.
Cách Luân hỏi nhỏ:
- A, cái gì bò trên mũi tôi đây cà?
- Em không biết đâụ
- Ờ! Nó là bàn tay ngọc mà.
Nói xong, Luân nắm lấy bàn tay nàng, đồng thời hôn vào lòng
bàn tay nàng. Bỗng nhiên Cách Luân nói:
- Lộ San! Sao em chưa tính về, vì em ra đi cũng đã lâu rồị
- Em không muốn về đâụ
Nghe nàng nói, Luân bỗng nhiên giựt mình, chàng không thể ngờ
trước được nàng nói thế đó. Chàng trả lời êm dịu:
- Anh rất yêu con chim nhỏ và xinh đẹp của anh. Anh không thể
để nó rời khỏi bên anh, nhưng vì kế hoạch trong tương lai của
chúng ta, em nên nhẫn nhục một chút. Lộ San! Chúng ta muốn
được vui vẻ lâu dài phải không?
- Ừa!
- Nếu thế thì em nên về lẹ đi, chúng ta tuy rời nhau, nhưng
tâm hồn vẫn bên nhaụ
Luân thấy nàng vẫn lưòi biếng không hề có ý rời khỏi nơi phòng
chàng, chàng bèn đỡ nàng ngồi dậy, nàng ôm chặt lấy chàng, như
để bổ túc vào những năm xa cách người mình yêu duy nhứt. Luân
dùng tay chải lên mái tóc mượt như tơ của nàng. Sức chàng mạnh
hơn Cốc Minh rất nhiềụ Chàng ôm nàng vào lòng như ôm một trẻ
nhỏ giỡn trên taỵ Đôi tay nàng đeo chặt vào cổ chàng:
- Lộ San! Hãy buông anh rạ
- Không buông đâu, hãy ôm em mới chịụ
Chàng vừa lắc đầu vừa cười, sau đó đặt nàng ngồi lên ghế:
- Hãy mau chải gỡ đầu tóc, nếu chẳng phải lúc em về, không bao
giờ anh để cho em rời khỏi nơi đâỵ
Lộ San bấy giờ rất dễ bảo, nàng vẫn nghe lời của Luân mà gật
đầu:
- Cách Luân, giày em đâủ
- Để anh mang vào cho em, hãy xỏ vô đi!
- Cám ơn anh.
- Để anh múc nước cho em rửa mặt nhé!
- Không cần lắm, anh hãy đem đến cho em khăn lông ướt là được
rồị
Nàng vừa lau mặt vừa nhìn vào kính, bỗng nhiên châu mày nói:
- Cách Luân, anh xem em thế này làm sao mà về được?
- Sao đó em?
- Hình dáng của người ngủ vừa thức dậỵ
- Có nên thay đổi y phục không?
- Phải rồi, em đã có biện pháp rồị
- Vì em là một trẻ nhỏ rất thông minh.
- Không thích nói kiểu đó đạ
- Thế là anh nói em là một cô gái yêu kiều, khiến cho anh yêu
say đắm gần muốn thấy bà ngoại đây nè.
Lộ San tức cười và nói tiếp:
- Được rồi, hãy đưa em đi!
- Thì đưa em đi là thiên chức của anh mà.
Một phút đồng hồ sau đó, Luân đưa nàng đến thang máỵ Xuống
thang máy, họ cùng đi ra cửa, đèn đường đã cháy sáng trưng.
Lộ San như tự nói cho mình nghe:
- Không ngờ mới đây mà đã tối lẹ quá. Tối càng tốt, nếu không
thì người ta sẽ thấy rõ áo quần nhầu nát coi sao cho được.
- Nên ăn uống gì rồi sẽ lên đường?
- Em không đóị
- Không đói thật saỏ
- Ờ, nếu anh cần em bồi bạn thì em cũng dùng với anh một ít
cho vuị
- Thôi em hãy về đi! Bởi em đi quá lâu rồị
- Vậy mà em tưởng chừng như một tiếng đồng hồ thôị
- Bởi chúng ta trong cơn yêu mê mệt, nên thời gian qua mau
mình không haỵ
Chàng lập tức ngoắc một chiếc xẹ Luân tự mở cửa xe, Lộ San vào
ngồi trong xe, dường như nhớ chuyện gì bèn thò đầu ra ngoài
nói:
- Ngày mai em nhứt định đến cung hỷ anh về nhà mớị
- Cám ơn em.
o0o
Khi xuống xe, nàng vô cùng sợ hãi, nhìn vào cửa không thấy
bóng dáng Cốc Minh với vẻ nôn nóng đi tới đi lui như những lần
trước. Nàng thở phào khoan khoái, tự trấn tĩnh tâm thần tự
nhiên đi vào cửa, nàng cũng không hy vọng có mặt cha mẹ chồng
ở tại phòng khách. Quả nhiên hai ông bà không có mặt tại đây,
nàng đi thẳng lên lầu, xô cửa bước vào bỗng thấy Cốc Minh nằm
tại giường, đôi mắt chàng như xuất thần. Nàng rất thông minh,
lên tiếng trước để khắc chế đối phương:
- Cốc Minh! Xin lỗi em về hơi trễ.
Tội nghiệp cho Cốc Minh, chàng bật ngồi dậy, tay vỗ trán,
dường như sợ mình nghe lầm tiếng, nhìn lầm người, chàng đang
nghi ngờ mình nằm chiêm bao, Lộ San bước đến bên giường hỏi:
- Anh ngủ hả? Ăn cơm chưả
Chàng biết là sự thật, rồi nhìn người vợ đi chơi về tối của
mình, nói:
- Lộ San! Anh đứng tại cửa cái chờ em rất lâu, không biết đã
xảy ra chuyện gì, lòng anh vô cùng hoang mang lo sợ, anh ngồi
đứng không yên, nên đến nằm trên giường đâỵ
- Em không biết tưởng đâu anh buồn phiền, đến để có hành động
gì em chớ?
- Chỉ vì anh quá yêu em.
- Em biết rõ điều đó, nhưng buộc lòng vì phải giao tế với bạn
bè.
- Lộ San! Anh không hề trách em, vì em đi khá lâu mà không về,
nên anh lo sợ đó thôị
- Từ này anh không nên nghĩ vậy nữa, em đâu phải đứa trẻ nên
ba mà ra đi không biết đường về?
- Quần áo của em đều nhầu nát cả, muốn thay đổi không?
Lộ San thầm kinh hãi, nhưng cũng làm tỉnh trả lời:
- Phải thay đổi chớ. Theo con bạn chuyện trò suốt ngày, nói
chuyện mãi rồi mòn mỏi, cả hai cùng lăn đùng ra ngủ, bất kể
đến quần áo dài rộng chi cả.
- Anh biết, cũng tại điều đó mà em về trễ.
- Tại ngủ quên thì phải chịu, không biết làm sao hơn.
Thực ra, nếu có giải thưởng nói láo chắc chắn Lộ San sẽ chiếm
giải nhứt, nàng cũng tin vào khả năng nói láo của mình. Tiếp
theo đó, nàng tỏ vẻ lo lắng sức khỏe cho chồng:
- Anh hãy đi ăn cơm đi! Chắc là đói rồị
- Anh đã ăn rồị Lộ San, em nói tối nay đi xem điện ảnh mà, có
đi hay không?
Thực ra Lộ San đã nói đi về sẽ xem điện ảnh cùng chồng, nhưng
bây giờ hồn nàng đã gởi tận đâu đâu, nên lãnh đạm hỏi:
- Bây giờ còn xem kịp saỏ
- Nếu em muốn còn có thể kịp.
Hay lắm, hồi trưa này đã ngủ một giấc với Tạ Cách Luân, muốn
tránh khỏi sự hoài nghi, nên cùng chồng đi xem điện ảnh càng
hay:
- Đi nè! Đi sớm không lại trễ.
- Em không thay đổi quần áo saỏ
- Khỏi cần.
Mặc kệ, thay đổi y phục mà làm gì, chàng không thích mình càng
haỵ Lộ San không thay đổi y phục chi cả. Theo chàng đi xuống
lầu cùng so vai nhau mà đi ra xẹ Lão tài xế đưa hai người đến
Tây Môn đính, Lộ San vừa xuống xe vừa nói:
- Em muốn xem phim Tân Thế giới nói tiếng quốc ngữ.
Cốc Minh cũng tùy theo sở thích của vợ, chàng chen vào mua vé.
Bình thường Lộ San rất thích xem phim ngoại quốc. Hôm nay nàng
muốn xem phim nước nhà, vì nàng với Tạ Cách Luân vừa vấn vít
nhau, khiến trong đầu óc nàng đang rối loạn.
Xem phim nước nhà khỏi cần suy nghĩ mệt óc thêm.
Vào rạp, màn bạc dứt bản Quốc ca, đèn tắt tối đen, Cốc Minh
nắm tay nàng dắt đi, người soát vé tìm ghế cho hai người ngồị
Chàng nắm tay nàng nhưng nàng không một chút xúc động, chẳng
khác nào một bàn tay chết.
Lộ San chưa ăn cơm tối, nên khi xem giữa chừng, nàng nói với
chàng đi ăn:
- Cốc Minh, đói bụng chết đi thôị
- Em chưa ăn cơm chiều saỏ
- Ừa!
- Anh sẽ đi mua thức ăn cho em.
- Thôi lỡ rồi, xem xong sẽ đi ăn luôn thể.
Chàng nhìn đồng hồ tay:
- Cũng được, chỉ còn nửa tiếng nữa là dứt phim.
Nàng than đói, chàng muốn đi mua thức ăn. Nàng lại cản không
cho đị Nếu là Tạ Cách Luân thì chắc chắn nàng đồng ý cho Luân
đi mua thức ăn và vui vẻ ăn với chàng.
Nếu không phải Tạ Cách Luân thì dầu có đói đến đâu nàng cũng
không cần đến chàng. Tình nghĩa chồng vợ của nàng đối với
chàng hiện giờ vô cùng lạt lẽo đáng sợ. Trên màn bạn chiếu
phim "Người đàn bà ngoại tình khi nàng ra khỏi nhà chồng”, kết
quả gặp nhiều vận mạng đáng bi thảm. Tiếc vì Lộ San đang suy
nghĩ mông lung rối loạn tinh thần, nàng không hề lưu ý nhân
vật trên màn bạc đang diễn tả sự kiện gì? Nếu không nàng sẽ
xét lại những hành động của mình.
Phim dứt Cốc Minh nắm tay Lộ San chen theo lượn sóng người từ
trong rạp đi ra, Lộ San vẫn hôn mê như người mất hồn, tự ý
chàng kéo đi đâu nàng đi theo đó, nếu không kiếm gì lấp vào dạ
dày, có thể nàng đói mà phát xỉu đi được. Đây là lần thứ nhứt
từ ngày kết hôn đến giờ, chàng và nàng chung một cuộc vui vô
cùng lạt lẽọ
Cốc Minh nào biết tâm sự của vợ, chàng không quên việc nàng
chưa dùng bữa:
- Chúng ta đi ăn cơm đêm nhé?
Hiện giờ những việc gì nàng cũng cau có với Cốc Minh, chỉ vì
nàng nhìn Cốc Minh không một điểm nào hợp nhãn đáng yêu cả,
nên nàng đáp cộc lốc:
- Còn hỏi gì nữả Em chẳng đã nói với anh, em đói bụng gần chết
đi được.
Tội nghiệp cho chàng trai hiền dịu không một phản ứng nào
trước lời lẽ không mấy êm tai của vợ, chàng chỉ cười đi đến
một quán cơm:
- Lộ San! Em thích dùng gì, hãy gọi đi!
- Có lẽ bình thường anh đã biết em thích món gì?
- Thì lần trước em thích món gì hãy nói cho anh gọị
- Ai hơi đâu mà nhớ những điều vô bổ đó cho thất công.
Chàng không dám hỏi gì thêm nữa, chỉ nhìn vợ với vẻ mặt thất
thần khó hiểụ Trong khi Lộ San mở xách tay lấy gương ra soi
mặt. Nhưng nàng cũng không soi được vẻ mặt khó chịu của mình.
Soi gương xong, nàng lấy tờ nhật báo ra đọc, dường như nàng
không lưu ý sự có mặt của Cốc Minh. Nếu Cốc Minh có hỏi thì
nàng chỉ trả lời qua loa, như nàng đang theo dõi tin thời sự
quan trọng trên mặt báọ
Cốc Minh cũng không biết làm thế nào cho vừa lòng vợ. Người
hầu bàn bưng thức ăn ra, Lộ San lại nói:
- Dường như anh không nhớ gì cả, một chút đây mình về ngủ rồi,
gọi thức ăn chi nhiều vậỷ
- Em đói lắm kia mà!
- Đói thì đói chớ em nào phải là thùng đựng cơm. Cốc Minh! Có
lẽ anh thấy em ốm o nên không vừa ý, cho em ăn thật nhiều để
trở thành béo phì nộn à?
- Lộ San! Xin em đừng hiểu lầm anh.
- Được, em đâu hiểu lầm anh, để em ăn rồi phát trướng lên chết
đi cũng được.
Nếu không phải tại quán cơm, nếu trong khung cảnh đêm thâu
canh vắng thì Cốc Minh có thể khóc lên được. Chàng cũng đói
nhưng trước mặt người vợ tỏ thái độ bất mãn thế đó, chàng
không thể nuốt cho vộ Tuy ăn uống không biết ngon, cũng không
muốn làm buồn lòng vợ. Chàng tỏ ra gương mẫu, nhịn nhục cũng
vì chàng quá yêu nàng.
Ăn uống xong chàng muốn là vừa lòng vợ, nên tỏ vẻ dịu hòa nói:
- Lộ San! Anh muốn bồi bạn em đi khiêu vũ một chầụ
- Anh đi tìm vũ nữ mà khiêu vũ, em chỉ muốn về ngủ.
Cốc Minh nuốt nước bọt như nuốt đắng cay nói:
- Em không đi anh đi làm gì, vậy thì chúng ta gọi xe cùng về.
Xe chạy rất nhanh, Cốc Minh quàng tay qua lưng nàng, nhưng
chàng bị nàng trừng mắt cự tuyệt, chàng phải rút tay về.
Chàng không thấy thú vị gì, vì hôm nay thấy vợ cau có không
vui, chẳng những thiếu lời nói đẹp, lại xem chàng như người xa
lạ Đến nhà, Lộ San để xách tay trên bàn trang điểm một cách
nặng nề, khiến cho những vật dụng nhào lộn đổ vỡ. Cốc Minh lật
đật đến sắp đặt lại, chàng nhìn trên giường thấy nàng để
nguyên y phục dài mà ngủ.
Chàng cắn chặt môi để cố đè nén sự bực tức.
Chàng nhớ lời mẹ nói: Đối với Lộ San phải nhiều dung thứ và
nhịn nhục chỉ vì nó còn quá trẻ, nên chàng đành cắn răng mà
chịụ Tuy ngoài mặt tỏ vẻ vui cười để an ủi nàng, nhưng trong
lòng chàng vô cùng cay đắng xót xa, chàng dịu giọng:
- Lộ San!
- Đừng làm ồn để cho tui ngủ một chút có được không?
- Anh muốn nói em nên thay áo ngủ.
- Nếu anh không vừa mắt thì tìm nơi khác mà ngủ.
- Em làm thế nào anh cũng vừa mắt cả, chỉ khuyên em thay đồ
ngủ cho thong thả mà thôị
- Nếu anh không ôm em thì em cảm thấy thong thả ngaỵ
- Lộ San!
Nghe nàng nói, chàng giựt mình như một đứa trẻ, chỉ gọi hai
tiếng Lộ San, rồi nhìn nàng trân trốị Giây lát sau chàng suy
nghĩ lại, vợ chàng đang bực tức việc gì đó, tốt hơn không nên
nói một lời nào nữạ
Việc vợ chồng cãi vã nhau là thường sự, khi hết phiền phức
nhau thì muôn việc đều huề. Nàng thích mặc đồ dài mà ngủ thì
hãy tùy sở thích của nàng! (Hết Chương
39 ... Xin
xem tiếp
Chương 40) |