Lộ San về đến thì Cốc Minh chưa về, thâm tâm nàng cảm thấy
có duyên maỵ Nàng lập tức thay đổi quần áo đã nhầu nát, xong
đâu đấy, nàng không một chút sợ sệt nàọ Bà vú gọi nàng đến
dùng cơm. Khi đến bàn ăn, bà Lâm kêu lên:
- Bà vú ơi, bà không hỏi lão xem có đi rước cậu về không vậỷ
- Thưa bà, lão Vương nói đi rước cậu, nhưng đã tan học, nên
cậu về rồị
Lão Lâm tiếp lời:
- Có lẽ nó đến chơi nhà bạn học. Bà sao lạ, nó đâu phải trẻ
nít mà sợ lạc đường?
- ông làm cha, nhưng không lưu tâm đến con cáị Tôi luôn luôn
xem Cốc Minh là đứa trẻ, tôi mến thương nó, nên luôn luôn phải
lưu tâm đến nó.
Lão Lâm không trả lờị Muốn cho không khí ôn hòa, Lộ San bèn
dùng đũa gấp thức ăn, vui vẻ nói:
- Má à, đây là hủ tiếu nấu canh thịt, là món má ưa thích, con
kính má một miếng. Ba thì thích móng heo, con kính dâng ba một
chiếc.
Vợ chồng lão Lâm thấy con dâu hiếu kính như vậy thì cũng vui
mừng. Bà Lâm nói:
- Lộ San, con cũng ăn đi chớ.
- Dạ, con cũng ăn với ba má.
Lão Lâm nhìn nàng nói:
- Lộ San gần đây như con bị ràng buộc lắm thì phảỉ
Nàng thất kinh thầm nghĩ, có lẽ họ đã hiểu chuyện không đẹp
của mình? Tiếp theo đó, bà Lâm nói:
- Có tâm sự gì con hãy nói cho má nghe, má hứa sẽ giải quyết
ổn thỏa cho con.
Lộ San giả bộ cười đùa vui vẻ nói:
- Thưa má, không có chuyện gì mà con dám dấu ba má.
Nàng trả lời khiến cho vợ chồng lão Lâm vô cùng vui đẹp, bà
Lâm nói:
- Thấy con buồn nên thường tìm bạn học mà du ngoạn, má với ba
con rất mừng. Nếu bạn học của con đến, nên đãi đằng họ cho tử
tế nghe con.
Lão Lâm tiếp lời:
- Cốc Minh hằng ngày nó đi học, con ở nhà một mình, thật ra
rất buồn bực.
Lợi dụng cơ hội đó, Lộ San tiếp theo:
- Do đó, gần đây con thường đi du ngoạn.
- Nếu con cần dùng xe, ba sẽ giao cho con sử dụng ưu tiên. Con
đừng ngại chi cả.
- Ba đối với con rất tốt.
- Không phải ba, đó là ý kiến của má con chớ.
- Con cám ơn má.
- Gan ruột của má con toàn bằng chất bột mì, chỉ có ba mới
hiểu rõ điều tốt đó thôị
- Thưa ba, lòng dạ của má con rất hiền lành, theo con hiểu như
vậỵ
Bà Lâm vừa cười vừa nói:
- Lộ San! Theo ý con, gan ruột của ba con làm bằng chất gì?
- Da ... Có phải bằng chất bột mì không má?
- Không, ai có cái tốt của nấỵ Gan ruột của ba con chứa toàn
chất Tướng Sĩ Tượng không hà.
Không phải riêng Lộ San mà đến lão Lâm cũng phải tức cười, sau
trận vui cười rộn rã, bà Lâm dịu dàng nói:
- Lộ San! Không phải má trách con, cũng không phải bảo con
hằng ngày phải bồng Nhị Lộ và Tiểu Lộ, nhưng má thấy từ trước
con thường dắt chúng đi chơi hoặc ẵm bồng chúng gần đây má
thấy con không hề gần gũi chúng nó. Má đề tỉnh con, má hy vọng
Từ nay con không nên đối với chúng nó như người dưng kẻ lạ,
thiếu hẳn tình cảm mẹ con. Chúng nó còn quá nhỏ, nếu con không
gần gũi thì thiếu cái tình đầm ấm của mẹ con.
- Má con nói rất phải, ba cũng đồng ý điều đó. Lộ San! Khi con
đi ra khỏi nhà, chưa bao giờ nghe chúng nó gọi đến má, chúng
xem vú em là điều cần thiết mà thôị
Những điều nầy rất đúng Lộ San không thể phủ nhận được. Nàng
cảm thấy có lỗi với cha mẹ chồng, và hai đứa con chính mình
sanh ra nó. Ngồi chịu trận rất lâu, Lộ San không biết trả lời
thế nàọ
Lão Lâm thấy thế bèn an ủi:
- Lộ San! Con đừng tưởng ba má nói thế mà khó chịu, lời má con
vừa nói là để nhắc cho con nhớ, chớ không phải trách cứ gì
con.
- Dạ lời ba má nói rất phải, Từ nay con sẽ thường dắt bọn
chúng đi chơi, ẵm bồng và gần gũi chúng nó.
Bà Lâm lộ vẻ mừng rỡ và rất an ủi:
- Thế thì không có chi bằng. Hãy ăn cơm đi con.
- Bà à, đêm nay tôi tính ở nhà, nhưng bọn họ chỉ có ba, còn
thiếu một tay, nên không thể từ chối được, đành phải hứa ngồi
sòng với họ.
- Thì tôi đã nói gan ruột của ông chứa toàn bài tứ sắc đâu có
saị
- Bà nói thì đương nhiên không sai lầm rồị Lộ San theo con
biết Cốc Minh có đồng ý điều đó không?
Chuyện đó khiến cho Lộ San không muốn đáp, mắt nàng luôn nhìn
về hướng mẹ chồng, bà Lâm chẳng nói cười, đôi mắt bà liếc sang
lão, lão thản nhiên ngồi ăn.
Lộ San muốn bắt cười, nhưng cắn răng cố nín.
Cơm nước xong, lão Lâm đi ngồi sòng, bà Lâm và Lộ San ngồi tại
phòng khách nói chuyện rất lâu nhưng Cốc Minh vẫn chưa về:
- Nó chưa về cũng hà tiện gọi điện thoại về nữạ Lộ San! Con
hãy lên lầu nghỉ đi, má ngồi đây chờ chồng con.
Cốc Minh có về hay không hiện tại đối với Lộ San không thành
vấn đề. Nàng nói:
- Chắc anh ấy đến nhà bạn học chơi, má để con ở đây trò chuyện
với má.
Theo nàng nghĩ, kể từ nay mẹ chồng đối với nàng mới là trọng
yếu, trong tương lai có chi biến đổi, bọn họ sẽ phát giác. Cốc
Minh thường vắng nhà, nếu có xảy ra, nàng sẽ đổ thừa: Tuy vật
chất thừa hưởng đầy đủ, nhưng tinh thần bị chồng lạt lẽọ Như
thế thì chuyện nàng ước hội với tình nhân, sẽ qui trách nhiệm
cho Cốc Minh.
Đến lúc đó, nàng sẽ lấy việc nầy mà tranh chấp với chàng. Vì
lòng nàng hiện tại chỉ nhắm vào Tạ Cách Luân, chỉ còn biết Tạ
Cách Luân. Thể xác nàng gởi nơi nhà họ Cốc, nhưng tâm hồn nàng
đã gởi trọn cho Tạ Cách Luân.
Đáng thương cho vợ chồng lão Lâm cũng bị bức màn tình ái quỉ
quyệt của nàng che mờ mắt. Chuyện như thế mà bà Lâm vẫn với
giọng hiền lành:
- Lộ San! Đến lúc nghỉ hè, má muốn Cốc Minh nó bồi bạn cùng
con đi du lịch một phen. Tuy đã làm cha mẹ, nhưng tuổi các con
còn quá trẻ, ra đi du lịch, người ta sẽ cho rằng vợ chồng mới
cưới đi hưởng tuần trăng mật.
- Cám ơn lòng tốt của má, nhưng đến lúc đó, chắc con không thể
đị
- Sao lại không thể đỉ
- Con ... Con ... giọng nàng tắt nghẽn nơi đây, nàng tìm mãi
cũng không ra câu giải đáp cho ổn thỏạ Bà Lâm thấy thế bèn
cười cười nói:
- Đến chừng đó sẽ tính cũng không saọ à Lộ San! Con có mệt hãy
lên lầu mà nghỉ đi, má ngồi chờ Cốc Minh về để má dạy nó ít
lờị
- Má à, anh Minh ít khi đi về trễ.
Nghe nàng dâu bào chữa cho chồng, bà Lâm nhận thấy dâu con
thương nhau, bà vô cùng sung sướng. Khi Lộ San đi lên lầu, bà
Lâm nhìn theo mà mỉm cười, với nụ cười rất thỏa ý.
Yêu thương? Có trời mà biết. Trong lúc bà đắc ý ngồi nơi phòng
khách trông đợi Cốc Minh, cũng là lúc Lộ San ngồi đứng không
yên. Nàng nhớ những gì Tạ Cách Luân cho nàng thụ hưởng, những
phút yêu đương say đắm nồng nhiệt.
Càng nhớ chừng nào nàng không thể chịu nổi, phải đi tìm Luân
cho được mới nghẹ Nàng lập tức mang xách tay đi tìm. Khi ra
đến cửa, bỗng nhiên nàng lùi trở lạị
Nàng nhớ ra trước bữa cơm chiều Luân đâu có ở nhà mà đến tìm
chàng!
Nàng thối chí, mang xách tay trở vào để trên ghế, nằm lăn lên
giường mà ngủ, nhưng làm sao ngủ được?
Nhớ lại chiều hôm qua tại gian phòng trang trí tuy đơn giản
nhưng rất mỹ thuật, trên chiếc giường mới tinh, chàng đã hiến
dâng cho nàng những gì sung sướng tuyệt vờị
Càng nhớ đến chừng nào nàng càng để cao Tạ Cách Luân chừng nấy,
cho rằng Luân là người đàn ông đúng nghĩạ Luân hơn Cốc Minh
rất nhiều, không còn xem Cốc Minh vào đâu cả. Lắm khi Cốc Minh
theo quấn quít, nàng càng bực mình, lắm khi Cốc Minh ôm ấp
nàng, trong ảo tưởng của nàng biến Cốc Minh trở thành Tạ Cách
Luân.
Nàng than thân trách phận, tại sao tuổi mình còn quá trẻ, mà
lại đi kết hôn với Cốc Minh. Nếu chưa kết hôm thì đâu đến nỗi
bây giờ phải tính toán thầm lén, thật rất bực mình.
Nàng quá bực tức, xô chiếc gối của Cốc Minh sang một bên, và
những gì Cốc Minh thường dùng sang một nơi khác, nàng cho rằng,
cũng tại các vật nầy mà nó hại cho đời nàng phải dang dở. Nàng
có ý nghĩ quái ác, vái cho Cốc Minh đừng về, vĩnh viễn cũng
đừng về, nếu Minh bị xe đụng chết đi, nàng cũng không nhỏ một
chút nước mắt! Vấn đề giữa nàng với Cốc Minh cũng không dễ
giải quyết, trừ phi vô cớ làm ồn lên, mãi kiếm chuyện hơn thua
vô lý, chớ đối với Cốc Minh, bao giờ chàng cũng kiên nhẫn rộng
lượng và nhịn nhục, không bao giờ làm phật lòng vợ.
Chỉ có điều, chiều nay chàng không về, ước mong đến sáng chàng
về, nàng sẽ vịn vào cớ đó mà gây hấn, làm ồn lên một phen. Từ
đó sẽ không thiết gì đến anh ta nữạ
Nàng đang suy nghĩ lộn xộn thế đó, bỗng nghe có tiếng chân đi,
quả nhiên không phải tiếng chân của bà vú, mà tiếng chân đi
chầm chậm và chắc. Đúng là Cốc Minh, chàng vừa đến bước vào
phòng một cách vui vẻ:
- Lộ San! Anh báo cáo cho em nghe một tin mới mẻ.
Chẳng những nàng không cho đó là điều lạ, mà trợn mắt nhìn
chiếc gối của chàng, đồng thời nằm xuống xoay mặt vào vách,
không đếm xỉa gì đến chàng. Cốc Minh không hiểu vợ mình có
điều gì mà tỏ thái độ bực tức như vậỷ
Mặc dầu chàng rất hoang mang, nhưng không biết làm thế nào hơn,
chỉ ngồi xuống mép giường, đưa tay ra rờ nhẹ lên vai nàng, với
động tác an ủi và dỗ dành nàng.
Nào ngờ khi tay chàng chạm đến da thì nàng hất mạnh rạ
- Lộ San! Lại nổi sùng lên nữa hả? Chuyện gì vậỷ
- Không chuyện gì cả, nếu anh biết trọng tình tôi đôi chút thì
để yên cho tôị
- Nhưng, anh cho em biết một tin tức rất mới mẻ nàỵ
Đối với Lộ San hiện giờ, dầu cho trăng trên trời có nổ thành
từng mảnh vụn, nàng cũng chẳng xem ra gì, chỉ có ai khen ngợi
Tạ Cách Luân thì mới là quan trọng. Cốc Minh thấy nàng không
nói gì, chàng nói tiếp:
- Chiều nay anh đi ngang qua chân thang lầu, dụng ý của anh
tìm xem có Khổng Vân đánh giày không để anh thuyết phục anh ta
môt lần nữa, khuyên bỏ nghề đánh giày đêm đi, về ở chung gia
đình nầy theo ý má đề nghị hôm trước, để anh ta có nơi ăn chốn
ở mà yên trí học hành.
Lộ San như giận dữ la lên:
- Yêu cầu anh đừng nói nữạ Em không nghe đâu em không thèm
nghe đâụ
Cốc Minh không ngờ nàng có thái độ kỳ dị đến không ưng ý nghe
chàng nói những tin tức lạ, tuy nhiên chàng vẫn nói đều đều:
- Lộ San! Tin nầy nhứt định em thích nghe nè, không gặp chàng
đánh giày nữa, anh đi bách bộ đến đường Hoàng Dương, không ngờ
gặp anh và người bạn gái của anh ta cắp tay nhau đi bách bộ
trông rất thong thả. Lộ San! Em có biết bạn gái của anh ta là
ai không?
- ... Lộ San không thèm hỏi một tiếng. Chàng vui vẻ kể tiếp:
- Người ấy là chị Hà Lộ Ni tiểu thơ đấỵ
Lộ San nghe đến đây quên phức điều căm hận Cốc Minh, nàng ngồi
phắt dậy, lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Thật vậy saỏ
- Một ngàn lần thật, anh dối gạt em mà làm gì? Nếu nghe người
nói lại thì mình còn hoài nghi, đằng này chính mắt anh chẳng
những không thấy mà còn chào hỏi hai người, chị Lộ Ni lại còn
giới thiệu Khổng Vân cho anh nữạ Vì vậy mà anh và Khổng Vân
cùng cười ầm lên, chị Lộ Ni không hiểu chuyện đầu đuôi như thế
nào, Khổng Vân nói rõ đầu đuôi sự liên hệ giữa anh và Khổng
Vân, chị ấy cũng phát cười theọ
Lộ San nghe nói, nàng không vừa ý, như tự nói cho mình nghe:
- Hèn chi chị ấy làm ra vẻ bảo mật, người bạn trai của chỉ là
một gã đánh giày không hơn không kém.
- Lộ San! Chúng ta không nên khinh rẻ Khổng Vân, tương lai anh
ấy có vẻ sáng chói lắm, anh nhìn nhận chị Lộ Ni có nhãn quang
tinh đờị
- Có ai mà xấu số như tui, có chồng không có danh vọng chi cả.
- ô! Sao em khinh rẻ anh vậỵ
- Hứ! Tui không hề hứng thú chút nào với anh cả.
Nàng nói một câu vô cùng tàn nhẫn xong nàng nằm xuống, dùng
đôi chơn gát lên chiếc gối của chàng. Cốc Minh bây giờ đã hiểu
rõ, Lộ San không còn kính trọng chàng chút nào cả. Nhưng Cốc
Minh vẫn đè nén cơn bực bội, tiếp tục nói:
- Sau đó, anh có ý khánh chúc đôi bạn, và mời vào quán đãi họ
một chầu rất thân mật.
- Ăn tiệc mà không hề nghĩ đến con nhỏ nầỵ
Nghe nàng nói, Cốc Minh sững sờ, bởi chàng cho lời nàng rất
phải, tại sao trong bữa tiệc khánh chúc nầy lại không có nàng
tham giả Lộ San lại nói tiếp:
- Tình cảm của anh đã trở thành tình cảm của tên đao phủ thủ,
thỉnh họ đi ăn nhậu để phí tiền và lãng phí thời gian quí báu
mà thôị
- Lộ San! ý em rất đúng, trong lúc đó, anh đã quên, bây giờ em
nhắc lại anh mới nhớ.
- Sao, anh nhớ đến con nhỏ nầy làm gì, bởi mình đã kết hôn
rồi, tui chỉ là con nhỏ khùng mới kết nghĩa cùng anh.
- Đừng nói những lời hài hước đó, có được không?
- Ai thèm làm trò cười cho anh làm gì? Hứ! Hôm nay mới hiểu
rõ, tại nhà thì anh giả từ bi, yêu thương đủ điều, khi ra
ngoài nào có nhớ đến ai, nếu tôi không lầm, anh xem tui như là
một con bạn già, có chút tình tấm mẳn, bằng không thì anh đã
hất tôi rồị
Cốc Minh dằn cơn bực tức:
- Lộ San! Anh không tin em nói được một câu như thế. Đừng nghĩ
quấy, tình của anh yêu em rất sâu đậm không bao giờ nhạt phaị
- Lấy gì mà chứng minh đâỷ
- Anh xin thề.
- Lời thề đối với anh như ăn cơm bữạ
- Vậy em muốn anh phải làm sao đâỷ
- Nếu anh thật lòng yêu em, anh dám quì tại đầu giường nầy
không?
Cốc Minh có phần do dự, sau cùng chàng cười gượng nói:
- Điều nầy có thể anh làm được.
- Dám quì đến trời sáng không?
- Dầu phải quì đến rụng hai đầu gối anh cũng không tiếc, để đủ
chứng minh lòng anh tha thiết yêu em.
- Hành động chứng minh hơn lời nóị
- Được.
- Hãy đóng cửa phòng lại đị
- Được rồị
Nàng đã hoàn toàn thỏa ý, không còn lời nào phải nóị
Cốc Minh đóng kín cửa lại, nếu rủi bà vú có đến gặp thì không
biết ăn nói làm saỏ
Đáng tức cười cho anh chàng Cốc Minh, sau khi đóng cửa lại,
liền đến đầu giường mà quì xuống, vừa quì vừa tự trêu cợt lấy
mình.
- Lộ San! Đêm nay em cũng nên viết một trang nhật ký của vợ
chồng tạ
Lộ San lập tức lấy mền phủ kín đầu lại, không phải nàng chẳng
muốn nhìn, mà khi nghe chàng nói thế nàng phát tức cười, nên
trùm kín đầu lại, không cho Cốc Minh thấy nàng cườị
Chưa biết do lòng nàng bất nhẫn hay điều gì? Chàng quì khoảng
mười phút, nàng bèn nói:
- Đứng dậy đi!
- Tạ ơn cô nương!
- Hãy đi đị
Khi Cốc Minh đứng dậy, đôi mày chàng nhíu lại, mới quì mười
phút mà hai đầu gối rêm nhức, nếu quì đến trời sáng thì chắc
phải tìm thầy trị bịnh khớp xương! Chàng xoa xoa đôi đầu gối
giây lát rồi lên giường mà nằm. Rất lạ, chàng nằm bên vợ mà có
một cảm giác rất lạnh lùng từ tim chàng dâng lên, chàng xoay
qua nhìn vợ, nhưng nhìn không thấy nét mặt:
- Lộ San! Em đã tin anh yêu em rồi chớ!
- Hãy ngủ đi! Đừng nói gì thêm nữạ
- Lộ San! Anh đã đền sự bực tức cho em rồi, em cũng mắng nhiếc
rồi! Phạt rồi, anh còn điều gì lầm lỗi mà em không tha thứ
chớ.
- Anh làm thinh mà ngủ tức là em tha thứ đó.
- Hiện giờ anh đã nằm yên rồị
- Còn gì nữả
- Theo anh nghĩ ...
- Đừng nghĩ gì hết.
- Lộ San!
- Chán lắm, đừng gọi nữa có được không?
Ai cũng biết, sự kết hôn và sinh hoạt trong hôn nhơn khó mà
giải thích một chiều, muốn cho lứa đôi được hạnh phúc đầy đủ,
phải kết hợp tình cảm chặt chẽ giữa nhaụ Chúng ta ví nữ tính
như chiếc đàn thụ cầm, nam tính như là một nhạc sư đàn giỏi
khi hòa âm hợp điệu, diễn tấu lên khúc nhạc Loan Phụng hòa
mình mới tuyệt vờị
Nhưng đối với đôi chồng vợ "đồng sàng dị mộng" này, không thể
hòa tấu khúc nhạc ấy cho xuôi chảỵ Cốc Minh lại gọi:
- Lộ San! Anh ...
Lần nầy Lộ San như quá bực tức bèn la lớn lên:
- Anh không hiểu tâm tình của vợ con một chút nào, thật anh là
người quá tàn ác, chỉ biết riêng mình thôị
- Xin lỗi, em không muốn thì anh ngủ vậỵ
Lời của Lộ San như trận mưa lớp dập tắt ngọn lửa dục vọng, Cốc
Minh không dám nhúc nhích, cũng không cần thiết gì nữa, với
giọng đau khổ:
- Lộ San! Nếu anh làm gì không vừa lòng, xin em hãy lượng thứ
cho sự ngu xuẩn của anh.
Đôi giọt nước mắt của nàng từ từ ứa ra theo hai khóe, có lẽ Lộ
San đang chìm đắm vào cảnh ưu sầu và thống khổ.
Đúng vậy, một nàng mà nắm trong vòng tay của hai gã đàn
ông,thì sự thống khổ nó sẽ ray rứt đến độ nàỏ
Điều khó xử cho nàng, sau khi nổi xung lên chàng chỉ phản ứng
bằng cách xin nàng tha thứ, chàng ngoan ngoãn đắp kín mền lại,
đành chịu cho những thống khổ dày vò. Buồn cho Cốc Minh, vì
nàng có tình nhân khác, nên lắm lần cự tuyệt những đòi hỏi của
chàng, trong khi cơ thể của người đàn ông đang tràn trề nhựa
sống mà tàn nhẫn là Lộ San.
Bởi hiện nay nàng đã có Tạ Cách Luân, chẳng cần gì đến Cốc
Minh nữa, cũng là lúc nàng tìm cách thoát ly tình chồng vợ với
chàng. Tim của Lộ San hiện giờ, chỉ có duy nhứt hình ảnh của
Cách Luân, trừ khi nào Luân bỏ rơi nàng, chuyện đó chưa biết
được.
Một màn kịch yêu kỳ dị đã đến giai đoạn gay cấn nhứt sẽ tiếp
diễn. (Hết Chương 42 ... Xin
xem tiếp
Chương 43) |