Tạ Đào ý ôm chiếc gối rất lớn, nhưng vẫn lăn
qua trở lại không ngủ được. Nàng cắn chặt hàm răng, nhắm
nghiền đôi mắt cũng vẫn vô dụng. Nàng nhận thấy rõ mình mất
ngủ. Có lẽ tại đêm nay nằm giường lạ nên không ngủ được. Nhưng
không phải là nguyên nhân chánh, đúng ra tại nghe tin Hà Lộ
San đã kết hôn nên nàng không ngủ được, dầu cho ở tại nhà cũng
khó dỗ giấc cho yên. Nàng mở đèn sáng lên, muốn mở cửa bước ra
ngoài để ngồi dưới trăng hóng mát, nhưng đang ở tại nhà cậu,
tuy cậu và mợ thương nàng như con ruột cũng không thể nửa đêm
mở cửa ra ngoài mà đi tới đi luị
Nàng như phát nổi giận lên, muốn dùng tay đấm vào cái gối cho
đã nư giận, nhưng xét ra rất vô lý. nàng cắn góc gối và bật
ngồi dậy, xô gối sang một bên. Nàng xuống giường đi đến bàn
viết vặn đèn lên, nàng sợ đèn quá sáng nên dùng giấy che thêm
phía trên. Khi tâm thần nàng không còn giao động, nàng kéo hộc
tủ lấy giấy ra, định viết một phong thư gởi cho anh Luân, chắc
anh Luân hay được sẽ nát lòng vì Lộ San đã có chồng.
Viết thế nào đâỷ Nàng suy nghĩ rất lâu, nhưng không hạ bút
được. Nàng gắng gượng viết được vài hàng nhưng thấy không ổn,
bèn xé nát thành từng mảnh vụn.
Nàng cắn chặt cán viết chừng mười phút, ngàn muôn lời, ngàn
muôn chữ, nhưng nàng không biết phải viết thế nào cho ổn.
Bình thường nàng viết thư cho bạn trai rất trôi chảy, trong
một phút có thể viết được cả ngàn lờị Hiện giờ viết thư cho
anh mà nàng vẫn cắn viết, đôi mắt nhắm nghiền. Nàng thầm nghĩ
nếu lúc nầy có bạn trai mình ngồi cạnh bên thì hay biết mấỵ
Chàng sẽ dùng những lời đẹp đẽ mà xua đuổi những điều buồn
phiền thắc thẻọ
Nàng không thể tự chủ được, lại viết lên những dòng chữ gởi
cho tình nhân ...
Bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, nàng cầm tờ giấy mà xé nát,
đồng thời tự mắng mình là ngụ Nàng đặt biệt gò gẫm viết lá thư
để gởi cho anh, nàng cố vững tinh thần không để cho rối loạn
nữa:
"Anh!
Lá thư trước em gởi chắc đã tới tay anh, lá thư nầy chắc anh
đọc xong sẽ chó'ngmặt quay mòng mòng, vì nó là cái tin ác hại,
sẽ đưa anh vào 18 từng địa ngục. Người đẹp mà anh yêu mến đáo
để, đã nằm trong vòng tay một người con trai khác rồị
Thật là khó nghĩ, ai có ngờ được Hà Lộ San đã kết hôn, đến em
là một bạn học rất điệu, nó cũng không thèm mời, bây giờ em
không muốn nhắc đến sự thân mật giữa em với nó làm gì nữạ
Anh đừng trách em không hết lòng hết sức với anh, thực ra em
đã cố gắng hết sức mình rồị Đêm nay viết tin nầy cho anh không
phải tại Đài Nam, mà tại nhà cậu ở Đài Bắc. Trong khi đêm vắng
lặng, mọi người đều say giấc nồng, chỉ riêng em khó dỗ giấc
cho yên, nên ngồi dậy viết thơ cho anh. Anh ơi! Tâm thần em
lộn xộn vô cùng, anh không thể tưởng tượng nổị
Không viết gì được nữa, thư nầy viết cho anh là ngắn nhứt,
cũng là rối loạn nhứt, khi khác em tỉnh táo sẽ viết rõ ràng
hơn.
Chúc anh mạnh
Em của anh"
Cố viết cho xong nàng không hề xem lạị Khi xếp lá thư toan vô
bao để gởi, nàng rất do dự, suy nghĩ không biết có nên cho anh
Luân nàng biết chuyện đau khổ nầy chăng? Hay nên gởi càng sớm
càng tốt, để tránh cho anh nàng vì quá say mê Lộ San mà lại
gởi thư về, không khác nào liệng đá vào lòng biển cả.
Cuối cùng nàng cho thư vào bao thì đã hai giờ khuya rồi, nàng
ngáp dài, tắt đèn, nằm lăn ra ngủ.
o0o
Cốc Minh chiêm bao bằng một cơn ác mộng, chàng giựt mình ngồi
dậy, trống ngực vẫn còn đánh liền hồi, với tay vặn đèn trên
đầu giường, nhìn thấy Lộ San còn đang say ngủ chớ không bị kẻ
cướp mang đi như trong giấc mộng! Chàng liếc nhìn trên ngực vợ,
thấy khuy áo của nàng đã sút ra để lộ bộ ngực nõn nà chàng cài
khuy áo và đắp chăn cho vợ, sợ làm ồn ào nàng sẽ thức dậỵ
Chàng bèn tắt đèn, bóng tối lại bao trùm cả gian phòng.
Cốc Minh bị cơn ác mộng làm chàng thức giấc, chàng không thể
nào ngủ lại được, trăn trở trong canh khuya vắng lặng, đến hơi
thở của chàng cũng nghe rõ ràng. Bình tĩnh giây lát, chàng nhớ
lại giấc mộng vừa quạ
Chàng chiêm bao thấy mình lái xe đến một khoảng đường vắng
bổng thấy một gả đại hán mặt mày hung ác, từ trong bóng tối
bước ra đón đường. Buộc lòng chàng phải ngừng xe lạị Gả hung
ác ra hiệu bảo chàng xuống xe, gả chìa súng vào người chàng
nói, vợ chàng trước kia là người yêu của hắn. Hiện giờ hắn đã
tìm được, nên chờ chàng tại đấy quyết một trận hơn thuạ
Tự nhiên ai thắng sẽ làm chồng nàng.
Chàng bị đại hán bức bách không biết phải làm sao, chỉ còn
cách tiếp khẩu súng lục. Nhưng điều kiện quyết đấu của hắn
không phải đổ máu, mục tiêu chỉ là trụ đèn điện, đứng cách xa
ba trượng ai bắn trúng luôn ba phát thì thắng cuộc. Chàng bắn
ba phát đều trật cả. Gã đại hán bắn luôn ba phát đều trúng
đích. Hắn bèn nhe răng cười nham hiểm, bước đến ôm Lộ San chạy
đị Chàng lái xe rượt theo, đụng phải trụ đèn, nên giựt mình
tỉnh dậỵ
Cốc Minh nằm nghiêng mình lại, nghĩ cơn ác mộng, chàng tự tức
cười cho mình. Trong khi ấy chàng nghe Lộ San nói ú ớ trong
giấc mộng:
- Em không chịu đâu, không chịu đâu, Cốc Minh sẽ hay biết ...
Việc gì mà không chịủ Việc gì mà sợ Cốc Minh biết? Hiện giờ Lộ
San đang chiêm bao thấy nàng ở tại đâủ Quả thật, trong giấc
mộng nàng không có chàng, nàng đang nằm mộng thấy aỉ Người
trong mộng đã làm sao nàng?
Một loạt nghi vấn, khiến lòng Cốc Minh nóng như lửa đốt, chàng
chuẩn bị sáng mai sẽ hỏi nàng. Có lẽ lúc ban ngày đã gặp những
gì kinh sợ, nên ban đêm sanh ra mộng mị.
Có phải là ác mộng? Hay giấc mộng của nàng ...
- Hí hí ... Em không chịu, thật tình em không chịu ...
Cốc Minh đưa tay vặn đèn sáng lên, chàng không thể nhẫn nại
được nữa kêu lên:
- Lộ San! Lộ San!
- Em không chịu đâu!
- Cái gì mà không chịủ Lộ San, anh là Cốc Minh đâỵ
- Anh là Cốc Minh? A! Cốc Minh!
Khi Lộ San tỉnh giấc, nàng tỏ ra rất đau khổ không yên, nàng
úp mặt vào ngực chàng, dường như nàng sợ chàng bắt gặp sự mất
bình tĩnh hiện trên nét mặt mình.
Cốc Minh lộ vẻ ôn hòa hỏi:
- Em nằm mộng thấy những gì, có thể cho anh biết với được
không?
Giấc mộng nầy không thể nói cho chàng nghe được nếu chàng hiểu
rõ không khỏi thương tâm, chàng lại hỏi tiếp:
- Vì sao em không nói rõ cho anh biết? Vì sao em phải lo sợ?
Anh sẽ chia xẻ đều lo lắng cho em.
Chàng vô cùng nghi ngờ, vì thấy nàng lặng thinh không đáp.
Khuy áo của nàng đã sút, nhưng nàng cũng không gài lại, dường
như nàng đã quên tất cả. Chàng chỉ chăm chú nhìn nàng, may ra
tìm được một dấu vết nào hiện trên nét mặt. Chàng dùng tay vén
làn tóc phất phơ phủ trước trán nàng, vén mái tóc xuôi lại
phía sau vành tai trắng nuốt của nàng. Đôi tay chàng không
ngớt mân mê sau ót nàng:
- Lộ San! Em ...
- Em sẽ nói rõ cho anh giấc mộng vừa rồị
- Bất cứ là giấc mộng gì, anh thảy đều lượng thứ cho em được
cả. Lộ San! Em là của anh, anh rất yêu em.
- Cốc Minh! Anh đã hoài nghi em không yêu anh?
- Không, trăm ngàn lần không.
- Em rất chân thành yêu anh.
- Phải rồi, chúng ta chân thành yêu nhau, bằng không, chúng ta
đâu có kết hôn, đâu yêu thương như ngày naỵ
Cốc Minh lại quên hỏi giấc mộng của nàng, chàng dùng tay điểm
lên bụng nàng:
- Nếu không chúng ta sao lại sắp có con như ngày naỵ
Chàng đề cập vấn đề thai nghén, khiến cho nàng lấy làm khó
chịụ Nàng trề môi nhìn xuống tỏ vẻ không hài lòng.
Đèn màu hồng nhạt, soi vào gương mặt ửng hồng của nàng, càng
tăng thêm vẻ đẹp lộng lẫy đam mệ Chàng hỏi:
- Lộ San, em đã quên thuật lại giấc mộng cho anh nghẹ
Làm sao mà quên được, tưởng chàng đã quên rồi, nếu quên thì
khỏi phải nói lại cho chàng nghe:
- Cốc Minh, vừa rồi em chiêm bao thấy theo chị em chơi trò
nhảy sào, chị ấy nhảy cao, tư thái của chị càng đẹp tuyệt vờị
Đến phiên em, chị ấy bảo em nhảy, em nói không thể nhảy được,
chị em buộc phải nhảy cho được mới nghe, em nói rằng Cốc Minh
không đồng ý cho em hoạt động mạnh, vì bụng của em ...
- A! Bụng em đang mang thai ...
- Em không chịu, chị ấy không nghe ...
- Kết quả em cũng phải nhảỷ
- Ờ! Em phải nhảy, khi nhảy qua rồi em rất sung sướng cười lên
hí hí.
- Rất may chỉ là giấc mộng, bằng không anh sẽ chống thẳng với
chị điều đó, em thử nghĩ, trên đời nầy có ai mang bụng chửa mà
lại bắt người ta nhảy sào bao giờ?
- Vậy mà em nhảy chớ.
- Bởi vậy anh nói nó là giấc mộng.
Cốc Minh tin là thật, nên áng mây mù nghi kỵ tự nhiên tiêu tan
đị
- Cốc Minh à.
Nghe tiếng nũng nịu của nàng, chàng như bị luồng điện giựt,
bèn rút tay lạị Chỉ còn sờ nhè nhẹ vào bụng của nàng, Lộ San
giả bộ ngủ, giây lát sau, Cốc Minh cũng dừng tay lại mà ngủ
quên đi, đèn chàng quên tắt.
Đêm thâu canh vắng, Lộ San vẫn còn thức, nàng đang nhớ lại
giấc mộng vừa qua: Trong giấc mộng, nàng thấy Tạ Cách Luân
ngang nhiên đi vào phòng nàng, dường như chàng biết Cốc Minh
không có tại nhà. Tạ Cách Luân chẳng những to gan mà phong độ
của chàng rất hấp dẫn, chàng đi thẳng đến bên giường nàng, vừa
mỉm cười vừa gật đầụ Chàng tốc mền ra, và nằm cạnh bên nàng,
tim nàng đập liên hồi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nàng
mềm nhũn, không còn sức kháng cự.
- A! Không chịu đâu ... Sau đó nàng phát lên cười sặc sụạ Cũng
may, Cốc Minh đã gọi tỉnh nàng, bằng không, nàng sẽ phạm lỗi
lầm với Cốc Minh rồị Lúc nàng úp mặt vào lòng chàng, cũng là
lúc nàng muốn khóc òa lên. Nhưng đến lúc Cốc Minh hỏi phăng,
nàng tìm cách nói chiêm bao nhảy sào với chị để dối gạt Cốc
Minh. Nàng vẫn biết, dối gạt là mang lỗi, nhưng sự dối gạt nầy
chắc sẽ được tha thứ.
Lòng nàng băn khoăn khó an, nên trời đã rạng sáng mà nàng
không sao ngủ được.(Hết Chương 17 ... Xin
xem tiếp
Chương 18) |