Vào một ngày chủ nhựt đẹp trờị Vợ Chồng Cốc á
Lâm, bà Châu, Cốc Minh và bà vú, tất cả đều nôn nóng, vì Lộ
San đã quá ngày tháng mà chưa sanh. Lộ San mang thai 9 tháng
lẽ 18 ngày rồị Nhưng Lộ San sao chưa thấy triệu chứng sanh nở.
Ngày tháng đủ hay dư cũng mặc, nàng vẫn nằm trên giường mà ngủ
trưa ngon lành. Nàng không hề biết cả nhà đang nôn nóng nhìn
nhau trước phòng khách. Cốc á Lâm thì nằm dài trên ghế sofa
phì phà thuốc, có lúc lão nhắm mắt lại như ngủ, lúc thì nhả
khói bay mù mịt trên trần nhà, trông lão có vẻ thong dong. Bà
Lâm nói chuyện liền miệng với bà sui (má của Lộ San), nội dung
câu chuyện không ngoài vấn đề sanh đẻ của Lộ San. Cốc Minh
đứng nép mình tại cửa sổ hướng mắt nhìn trời, không ai biết
chàng đang cầu khẩn hay lo lắng? Bà vú đi tới đi lui, nhưng
đặc biệt bà đi rất nhẹ, không nghe tiếng chân. Lão tài xế
trung hậu họ Vương cũng lặng thinh ngồi với một bên với ánh
mắt lo lắng, lão trong lên lầu, có lúc nhìn Cốc Minh, dường
như Cốc Minh lo lắng bấy nhiêu thì lão cũng lo lắng bấy nhiêụ
Lão muốn bước đến vỗ vai Cốc Minh khuyên nhủ, nhưng như có nỗi
lo âu đè nặng trên vai, lão không thể đứng dậy nổị
Vì vậy, không khí trước phòng khách như dừng sững lại, bỗng
Cốc á Lâm ngáp dài đứng dậy nói:
- Này bà, theo ý tôi, không lẽ chúng ta mãi ngồi tại đây để
chờ cháu nội chào đời, thí dụ đến chiều mai Lộ San nó mới sanh,
không lẽ cả bọn phải ngồi tại đây mà chờ cho đến chiều maỉ Hay
nói cách khác, không lẽ chị sui đến đây, không cho chị nghỉ
ngơi, trong lúc Lộ San nó đang ngon giấc, chị sui lên lầu nghỉ
ngơi chớ!
- ông nói phải, xin mời chị sui lên lầu ngủ một giấc!
Thời gian trôi qua trong chờ đợi không biết bao lâu, Cốc Minh
đi nhè nhẹ lên lầu, khi vừa tới cửa buồng bỗng chàng chạy như
điên trở xuống, kêu lớn:
- Mau lên đi, Lộ San đã kêu đau bụng rồi, dường như đau dữ lắm.
Bà Lâm vội vã dặn dò:
- Bà vú ơi! Mau đem nước đến, lão Vương hãy đi lái xe đi rước
thầy thuốc lẹ đị
- Phải rồi, chuyến này nó sanh thật rồị
Lão Lâm tay cặp điếu xì gà, vui vẻ bước lên lầu trong khi lão
nghe tiếng rên ái da, ái da của nàng dâu, lão bèn đứng tại cửa
phòng nhìn vàọ Lộ San kêu rên dữ dội, trên trán nàng xuất mồ
hôi hột. Bà Lâm, bà Châu và bà vú cùng đứng chung quanh coi
sóc. Vấn đề sanh nở không phải dễ dàng như Lộ San đã tưởng,
hiện giờ nàng đau bụng như đứt từng đoạn ruột. Mồ hôi và nước
mắt nàng nhỏ đầu đìa, nàng kêu lên:
- Cốc Minh, anh hãy ra đi, em xấu lắm.
Chàng không nỡ rời nơi đây, vừa bước ra đến cửạ Cốc á Lâm nắm
chàng lại hỏi:
- Cốc Minh, vợ con sắp sanh phải không?
- Dạ phảị
Lão Lâm trấn tĩnh chàng:
- Đừng vội vàng lắm, đàn bà sanh đẻ ai cũng vậy, khi sanh rồi
thì mẹ con mạnh khỏe như thường.
Trong phòng lại phát lên tiếng ái da, ái da không dứt. Trong
lòng Cốc Minh như muôn ngàn lưỡi dao cắt tim gan, chàng không
thể tỉnh táo theo lời lão Lâm chỉ bảo, và Lộ San không còn mơ
ước làm một bà mẹ vui vẻ nữạ
Cốc Minh bồn chồn khác nào con kiến đang bò trên miệng nồi
rang, chàng không ngớt đi tới đi lui ngoài cửa buồng, khiến
cho lão Lâm cũng phải theo nhịp bước của con trai, hai cha con
không khác hai gã Vệ binh đang chờ kẻ địch tấn công. Cốc Minh
nắm chặt hai bàn tay lại, giọng run run:
- Ba nghe coi, Lộ San quá đau đớn sợ nó chịu không thấụ Từ nay
con hết ham có con rồị Con không thể chịu nổi sự đau đớn của
Lộ San, con không thể nhìn Lộ San lăn lộn. Lộ San! Anh đã ở
không phải với em.
- Cốc Minh, con nên bình tĩnh, vợ mầy sanh con rồi, nó sẽ quên
đau đớn chớ gì.
- Nhứt định vợ con nó không quên được, vợ con nó không thể
quên được ...
- A! Cốc Minh, con có nghe không? Tiếng trẻ khóc đó. Vợ con đã
sanh rồị
Cốc Minh bất kể chi nữa, chàng chạy thẳng vào phòng, trên mặt
nàng nước mắt mồ hôi ràn rụa, chàng vừa hôn vừa kêu lên:
- Lộ San! Lộ San!
Bà Lâm nở nụ cười toe toét:
- Con hãy đi ra ngoài,vợ con mệt lắm để nó nghỉ ngơi!
Nghe mẹ nói, chàng chạy trở ra, lão Lâm đón chàng tại cửa hỏi:
- Con trai hay gái vậỷ
- Con không biết.
Thực ra Cốc Minh không hề biết, khi chàng chạy vào phòng, nào
kể là con trai hay con gái, chàng chỉ chú ý vào việc an ủi Lộ
San. Cùng lúc ấy, chàng nghe tiếng lão tài xế gọi:
- Cậu ơi! Thầy thuốc đã đến rồị
Chàng chạy nhanh xuống lầu, gặp thầy thuốc đã vào tới phòng
khách, chàng vui vẻ tiếp rước:
- Cám ơn y sĩ! Nhà tôi đã sanh rồi, mẹ con vẫn mạnh khỏẹ Y sĩ
hãy ngồi chơi giây lát, lão Vương! Xin ông lo việc đưa y sĩ về.
Đưa y sĩ ra cửa, nói ít lời hàn huyên, chàng đứng tại cửa nhìn
lão Vương cho xe chạy từ từ ra cửạ Chàng liền xoay mình chạy
trở lên lầu, á Lâm từ trên lầu lẹp xẹp chạy xuống gọi lớn:
- Cốc Minh! Sanh rồi một đứạ
- Ba! Cái gì một đứả
- Hì ... Hì ... Lộ San nó sanh rồi một đứạ Song thaị
- Thật vậy hả bả
- Việc nầy vui quá. Bà vú nói một cặp gáị
- A! Lộ San!
Chàng lại chạy như điên trở lên lầụ Chạm mặt bà vú tại cửa
buồng:
- Vú à, hai đứa thật hả vú?
- Kính mừng cậu, một lần mà được làm cha hai công chúạ
- Có còn nữa không?
- Có chớ.
- Vú nói có gì? Có đứa thứ ba nữa hả?
- Tôi nói lần sau có thai nữa chớ.
- Lần sau tôi hết thích rồị Vú à! Con không nhẫn tâm nhìn Lộ
San đau đớn.
- Cậu chờ giây lát sẽ vào, đừng lo gì cả. Tôi đem nước vào
phòng.
Chàng thật không dám vô, nhưng cũng hé cửa nhìn vàọ
Chàng thấy một cặp gáị Đúng là kết quả của tình chàng và nàng.
Đúng là hai đứa, chàng tưởng là trong giấc mộng chớ không phải
sự thật, vợ chồng lão Lâm, bà Châu, và bà vú lại cho là sự
thường, chỉ tội nghiệp cho Lộ San, nàng mệt đừ ngủ thiếp đi,
nước da nàng trắng xanh như tờ giấy bạch. Vì muốn cho nàng yêu
nghỉ, nên chàng không dám vào nữạ Bỗng nhiên chàng nghĩ đến
gọi điện thoạị Lập tức chạy xuống lầu đến quay số điện thoại:
- A lô, chị đó hả? Lộ San sanh rồi chị ơị
- Thật vậy hả? Mạnh giỏi chớ.
- Tốt lắm! Nhưng Lộ San quá khổ sở thôị
- Sanh trai hay gáỉ
- Con gáị Em đố chị mấy đứả
- A lô! Nói lớn lớn một chút. Dượng vừa nói gì?
- Tôi đố chị mấy đứả
- Cái gì mấy đứả
- Con trẻ mới sanh chớ gì.
- Có lẽ song thai hả?
- Chị nghĩ đúng đó. Thật em không ngờ.
- Hay quá. Chúc lành cho dượng đó.
- Cám ơn chị.
- Tôi có lời chúc Lộ San nhé!
- Tôi thay lời cám ơn chị. à, ba có nhà không chị?
- Không, để bà về tôi thuật lại cho ba ngạc nhiên chơị
- Chị làm ơn chuyển lời em cám ơn, vì ba đã thương em gả con
gái của ba cho em.
- A lô, có phải Cốc Minh gọi điện thoại tại y viện không?
- Không, gọi tại nhà.
- Sanh tại nhà saỏ
- Phải rồị
- Được rồi, khi ba về chị sẽ đến thăm Lộ San.
- Cám ơn chị. Hẹn gặp lạị
Cốc Minh vui mừng đến run lên, chàng không buông điện thoại,
vì muốn cho những người quen biết hay tin, chàng đã làm cha
một lần hai đứa con gáị Có lẽ chàng quá mừng, nên không nhớ số
điện thoại thứ hai và phải gọi aị
Bỗng có người vỗ nhẹ lên vai:
- Cốc Minh, con muốn gọi ai nữả
- Thưa ba, con chưa biết gọi cho ai đâỵ
- Hãy để điện thoại xuống, chừng nhớ ra sẽ gọi chớ muộn gì.
- à! Con quên mất!
Lão Lâm hít một hơi xi gà, mỉm cười nói:
- Thật con là nhứt rồị Một lần được hai đứa không phải là
chuyện dễ.
Cốc Minh nghe ba nói như vậy, chàng không biết trả lời nào,
bèn ngập ngừng:
- Thưa ba! Ba nói ...
- Ba ... à! Lão Lâm rất vui mừng, lão muốn nói chỉ cần một đứa
cũng khó kiếm, huống chi đến hai đứa, vì thế mà lão quá vui
mừng nên kéo dài lời nóị Cốc Minh nói:
- Ba không thích sao vậy bả
- Con nói lạ, một lần được hai đứa cháu gái mà không thích thú
sao được. Coi kìa, con hãy đỡ má con xuống lầụ Cốc Minh nhìn
thấy bà Lâm đang lần lần đi xuống lầụ
Cốc Minh chạy đến đỡ mẹ và chàng rất cảm kích kêu lên:
- Má!
- à, Cốc Minh, con hãy lên lầu thăm vợ con, đừng làm kinh
động, Lộ San nó đang mỏi mệt lắm.
Chàng đi rồi, tại phòng khách chỉ còn lại vợ chồng lão Lâm.
Lão nhìn thấy trên mặt vợ lộ vẻ đắc ý, lão có cảm giác như bà
vợ đã trẻ lại 10 tuổị Bà Lâm nói:
- ông à, chín tháng lẻ 18 ngày mới sanh, cũng là điều lạ.
- Bây giờ đã hết lạ rồi, chỉ vì hai chị em nó nhường nhịn lẫn
nhau nên trễ ngày tháng chớ gì.
- Chưa ra đời mà biết nhường nhịn lẫn nhau, trong tương lai
chắc chúng nó là hai đứa cháu nội tốt, hiền, ngoan và học giỏị
- Trên đời nầy rất nhiều người tranh nhau đi trước, nhưng hai
đứa nhỏ lại không giống người lớn.
- Không giống ông nội nó, một khi đánh bài thì giành đánh
trước, đến bà nội nó cũng không nhường nữạ
- Chuyện đó có trời mà biết.
- Nè, dừng nói chuyện bài bạc, đừng cho tụi cháu nội nó nghe
thấy mà không nên.
- Bà nói mãi! Bọn chúng nghe được chớ làm thế nào mà thấy cho
được.
- Ai nói nó nghe chớ không thấy được?
- Tôi nói chớ aị
- Tôi nói nó vừa nghe vừa thấy tất cả.
- Được rồi, bà nuốn "cường từ đoạt lý” tôi biết làm sao bây
giờ?
- Không phải tui "cường từ doạt lý" đâu, cho ông hay, hai đứa
cháu nội nó nghe được, thấy được, chỉ nói không được thôị
- Được rồi, nó nghe thấy được thì mình nói nho nhỏ một chút,
bằng không, tụi cháu nội nó nghe thấy được sẽ cười ông nội bà
nội nó hư lắm.
Vợ chồng lão Lâm hôm nay thật vui vẻ, yêu đời, như họ đã trẻ
lại 10 tuổi, và khắng khít nhau như thời còn trẻ.
- Bọn nó thật hay quá, một bào thai lại sanh được hai đứa, còn
chúng mình ... Bà Lâm nói đến dây bỗng nhiên dừng lại, nét mặt
bà hiện rành lên sự thương tâm. Lão Lâm cũng thấy nổi thống
khổ của vợ, tuy bà chưa nói dứt câu, nhưng lão đã biết rõ bà
muốn nói những gì rồị Do đó, lão cũng không lên tiếng, chỉ hít
liên tiếp xì gà, hết hơi nầy đến hơi khác, lão dang thả hồn ra
khỏi chốn nhơn gian. Bà Lâm bị hơi thuốc nên sặc mà ho lên mấy
tiếng, làm cho lão giựt mình tỉnh giấc:
- Cốc Minh nó không giống ông một điểm nào cả, thuốc không
hút, rượu không uống, bài không biết đánh ...
Đúng ra Cốc Minh không giống lão Lâm ít hay nhiều lão cũng có
trí thông minh, lão biết lúc nào nên cãi với vợ, có lúc làm
thinh là thượng sách, bà Lâm khi thì nói bên nầy lúc thì nói
bên kia, không mấy thứ lớp:
- Chị sui với bà vú hai người làm mụ rất giỏi, nên họ giúp cho
Lộ San sanh dẻ rất thuận buồm mát máị
Lão Lâm làm thinh rất lâu, nghe vợ nói thế bèn cười theo:
- Bà dừng quên, tôi cũng là một tay làm mụ tài tình. Ba bà
cộng lại chưa chắc đã hơn tôi đâụ
- Phải rồi, ông đừng lo gì cả, không mất chức ông nội đâu mà
sợ.
- ý! Tui tuy không làm gì động móng tay, nhưng cũng có công lo
lắng ghê lắm chớ.
- Để tôi lên lầu thăm nó.
- Nầy bà, dừng quên đặt tên cho bọn cháu nội nghe bà, nếu
không đặt tên thì nội nó không biết đứa nào chị đứa nào em đạ
- Đợi tới ông nhắc, khi hai đứa nó vừa lọt lòng me, tui đã dặt
tên cho mỗi đứa rồi chớ.
- Thật chẳng hổ có một bà vợ vừa đẹp, vừa không, vừa sang cả,
vừa giàu kinh nghiệm.
- Nói khùng mãị
Bà nũng nịu mắng yêu chồng, rồi lật đật chạy trở lên lầu, ông
ngồi trên ghế sofa đắc ý cười ha hả::
- Lần đầu tiên làm ông nộị Ha ... Ha ... Ha ...(Hết Chương
20 ... Xin
xem tiếp
Chương 21) |