- Không xem cũng được vậỵ
- Xem thư có quan hệ gì.
- Chị đã đốt tất cả những thư ấy rồị
- Thiêu rụi hết rồỉ ...
Tim Lộ San như đau nhói, nàng thầm trách chị Ni sao quá tàn
nhẫn. Cách Luân là người có ít nhiều tâm tình với nàng, nhờ
tâm tình đó nàng sẽ có nhiều hạnh phúc. Bây giờ lòng nàng xót
xa không còn hứng thú nữạ Hy vọng lão Vương sớm đem xe đến để
nàng về ngủ một giấc là hơn. Đáng ngại thay cho lòng người
biến đổị Trước kia Lộ San mong Cốc Minh đem xe đến rước nàng,
nay thì nàng không ưa chàng đến rước nữa chỉ mong lão Vương
đến, vì lòng nàng đang thương cảm Tạ Cách Luân.
- Lộ San, chị thủ tiêu những bức thư đó là hoàn toàn cũng vì
em.
Lòng tốt của chị là chỉ vì tôi, tôi không tin điều đó, thà để
nguyên của người tôi mến lại đó cho tôị Chị là người trung
gian có lý nào vô tình mà cắt đứt sự liên lạc, lại còn nói là
chỉ vì tôị Hiện giờ tôi không còn thích nghe những chuyện giả
nhân giả nghĩa đó nữạ Tâm ý của Lộ San rất hồ đồ, xem Lộ Ni
như một kẻ thù.
Lộ Ni đem những lý lẽ hay ho mà khuyên nhủ em:
- Những tin tức ấy là những điều đáng sợ, nó có thể xô em vào
cảnh dầu sôi lửa bỏng. Em à, em nên xem hạnh phúc hiện tại của
em là đầy đủ, là quí báu nhất trên đờị
Có gì gọi là hạnh phúc? được gần Tạ Cách Luân mới là hạnh phúc.
Lộ San muốn nói lời ấy ra, nhưng không biết nghĩ thế nào nàng
bèn ngậm miệng, bên ngoài có tiếng xe thắng lạị
- Nhứt định là Cốc Minh đến.
Lộ Ni bước đến cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên Cốc Minh vừa mở
cửa xe bước rạ Cửa nhà trước vẫn mở, nên chàng đi thẳng vàọ Lộ
Ni nói:
- Chúng ta hãy xuống lầu nè!
Nàng kéo tay Lộ San vừa đi vừa nói cà rỡn:
- Người chồng rất đẹp của em đã đến kìa, em lại không thích
thú sao, ai đời đi nuôi giấc mộng với người tận bên Mỹ Quốc,
người đó có đến rước em đâụ
Nghe Lộ Ni nhắc, nàng bỗng nhiên nhớ đến Cách Luân, vì hiện
giờ nàng đã yêu chàng tha thiết hơn bao giờ hết, Lộ Ni ngăn
trở làm nàng mất hứng. Nàng gượng gạo nở nụ cười, theo chị đi
xuống lầụ Cốc Minh nhìn thấy kêu lên:
- Chị! Em đến rước Lộ San về.
Lộ San nhìn Cốc Minh nói:
- Nếu ba không dùng xẹ Anh sẽ ở lại đây chờ mà xem ...
Chàng lấy làm lạ hỏi:
- Chờ xem gì?
- Xem anh em bạn rể tương lai chứ gì.
Cốc Minh thích thú hỏi:
- Đúng vậy không chị! Mấy giờ anh ấy đến? Để chúng em sớm biết
ông anh rể tương laị
Lộ Ni tỏ vẻ hổ thẹn, nàng bẽn lẽn:
- Anh ấy ...
- Anh ấy tên gì vậy chị?
- Hắn là người không tên họ.
Cốc Minh vừa cười vừa hỏi:
- Có thể là "Bắc Cực Phong họa" hay "Tháp Lý nữ nhơn" đúng là
vô danh thị.
- Ngốc quá! Sao lại không tên không họ, cái người không tên họ
có thể không có răng nữa là khác.
Họ cùng cười rộ lên, bà Châu từ trong phòng bước ra:
- Việc gì mà các con cười dữ vậỷ
Ba người cùng kêu má. Bà Châu cười híp mắt hỏi:
- Cốc Minh con đến hồi nào vậỷ
Cốc Minh vừa đỡ bà Châu ngồi xuống vừa trả lời:
- Con vừa mới đến. Chúng con đang bàn luận về người bạn trai
của chị con.
Bà Châu nhìn thẳng vào mặt cô con gái lớn:
- Lộ Ni! Con đã nói chiều nay bạn con đến, sao chừng nầy chưa
thấỷ
- Sau cùng anh ấy còn nói phòng hờ, nếu giờ chót có chuyện cần
thì không thể đến được.
Bà Châu bỗng nhiên nghi vấn:
- Lộ Ni, thật con đã có bạn trai thật hay là bạn trai giả? Có
lẽ con nói dối để cho cả nhà trông đợi để cười chơị
Lộ San tiếp lời:
- Chị Lộ Ni chắc không dám gạt má đâụ
- Lộ Ni, sao con không dắt bạn con thẳng về đây xem thử. Cứ
nói mãi mà đến hôm nay không thấy gì cả.
Lộ Ni nũng nịu:
- Con có bao giờ dám gạt má, anh ấy có ngày nào đó sẽ đến. Có
lẽ chiều nay cũng không chừng.
Bà Châu vừa cười vừa nói:
- Lộ San, Cốc Minh, hai con rán chờ một ngày nào đó, hoặc là
chiều nay nhé!
Bỗng nghe tiếng chuông reo ngoài cửa, Lộ San vừa nói vừa đi:
- Nhứt định anh ấy đến rồị Để tôi ra mở cửạ
Cả nhà đều phấn khởi tinh thần. Gương mặt Lộ Ni hết trắng đến
ửng hồng, có lẽ nàng đang nghĩ đến cách giới thiệụ Không ngờ
Lộ San mở cửa ra thì một vị mập ú ù, sức nặng khoảng trên hai
trăm cân từ ngoài đi vàọ
Cốc Minh bèn kêu lên:
- Ba đã về.
- Cốc Minh con đến bao giờ đó?
Lão Châu nhướng mắt nhìn mọi người, lão nhìn thấy bà Châu tỏ
vẻ thất vọng, Lộ San nói:
- Ba à, lúc ba nhận chuông, cả nhà tưởng rằng người bạn của
chị Ni con đến.
- à, ha ... ha ... Hà Ba Châu bèn lê thân nặng chĩu ngồi xuống
nói tiếp: Theo ý tôi, bạn trai của Lộ Ni có lẽ nó có hai hình
bóng.
Bà Châu tiếp lời:
- ông không gặp lần nào sao biết là hai hình bóng?
Lão Châu thao thao bất tuyệt:
- Cậu đó gây cho cả nhà trông đợi, biến thêm một hình bóng
thần bí. Các con, nghĩ đến lúc ba chưa cưới má con, ông bà
ngoại của các con cũng mong chờ như vậỵ Nhưng má con không
thích ba, sau cũng bị ba xiềng má con mà lôi về đâỵ
Lão Châu tìm lời hài hước, khiến cả nhà đều cười rộ lên, Bà
Châu nhớ đến ba mươi năm trước bà là một cô gái hay hổ thẹn.
Bà vừa đứng dậy vừa nói:
- Bọn bây đừng nghe lời đánh trống thổi kèn của ổng. Các con
hỏi thử ổng xem ai vừa gặp ông bà ngoại của các con mà run lên
run xuống, luôn cả lời nói cũng không thể thành câụ Nếu hồi đó
má không thương hại ổng thì bây giờ đâu có nói phét nghe xôm
tụ như vầỵ
Bà Châu trả lời lão, khiến cho các con đều cười rộ lên. Sau
cùng, lão Châu cũng không nhịn cười được, cũng cười theo con
rể. Cuộc sống của gia đình vui vẻ khiến cho mọi người đều khen
ngợị Vợ chồng lão Châu tuy tranh luận nhau, nhưng toàn chuyện
vuị
Bạn trai của Lộ Ni không đến. Lộ San cùng Cốc Minh về nhà.
Trên đường về, nàng hồi nhớ lại cùng Tạ Cách Luân ngồi trong
quá cơm tại trạm xe lửa, nàng như say như ngây dại trong giấc
mộng. Bỗng nghe Cốc Minh gọi:
- Lộ San!
- Cái gì vậỷ
- Anh xem em dường như đang thất thần, tâm hồn em đang hoang
mang.
- Tâm hoang mang?
- à, gần đây thần sắc của em rất kỳ dị, có việc gì mà khiến
cho lòng em không yên vậỷ
- Không có đâu, có lẽ tại thần kinh của em nhạy cảm.
- Tinh thần em có yên ổn thì mới tốt.
- Anh hãy yên lòng, dầu sao em cũng là vợ của anh.
- Em muốn đi ăn tối không?
- Anh muốn em béo phì như ba em à?
- Lộ San! Thật anh khó hiểu vì đâu mà khiến em không được vuỉ
- Anh nhận thấy thái độ của em không tốt hả?
- Anh nhận thấy em rất lạnh lùng với chồng con.
- Cốc Minh! Nói thật, gần đây tâm tình của em như không yên ổn
cho lắm, nếu em có nỗi cộc cằn điều gì, xin anh lượng thứ.
- Anh không dám trách em, chỉ vì em không được khỏẹ Anh chịu
trách nhiệm hoàn toàn, nhưng không rảnh mà bồi bạn cùng em.
Hai bàn tay nàng đan chéo vào nhau, mắt nhìn về phiá trước.
Không hiểu nàng đang nghĩ gì? Hiện tại tâm trạng của nàng đã
thay đổi, nhưng khó ai nghĩ được sự thay đổi có lợi về phiá
nàng. Nếu đổi lại nàng là Cốc Minh, không biết chàng nghĩ gì?
Giận hờn hay thù oán?
Lộ San không hề nghĩ đến hậu quả trong tương laị Trong óc nàng
chỉ nghĩ đến Tạ Cách Luân không biết về đến Đài Nam có được
yên ổn hay không? Em chàng là Tạ Đào ý có đón chàng tại trạm
xe như từ Mỹ Quốc về không? Có lẽ nàng không biết anh nàng đã
ly hôn cùng Quảng Mai Châụ Lộ San biết anh nàng không hề nói
rõ cho Tạ Đào ý biết.
- Lộ San! Đến nhà rồị
Đến nhà thì anh cứ xuống, còn em thì nằm trên xe ngủ như trẻ
nít nên ba, chừng nào anh kêu mới thức dậỵ
Cốc Minh vừa cười vừa mở cửa xẹ Nàng đưa đôi chân dài ra ngoài
cửa xe trước, sau đó mới lần lần xê mình rạ Khi xuống xe dường
như nàng tức giận đóng sầm cửa xe lạị Nàng không hề đếm xỉa đế
chàng. Cốc Minh dằn cơn phiền não đi theo sau nàng. Chàng trở
thành một loại trùng nhỏ đáng thương.
Có lẽ vợ chồng lão Lâm đã ngủ rồị Trong phòng khách không có
ai cả. Lộ San đi thẳng lên phòng, thay đổi áo ngủ. Trên nét
mặt nàng tỏ vẻ cau có khó chịụ Cốc Minh khép nép lấy đôi dép
thêu để xuống bên chân nàng, chàng nhỏ giọng:
- Em muốn tắm không?
Lộ San liếc xéo chàng, giọng ôn hoà:
- Em không muốn tắm.
- Vậy thì em ngủ đi!
Nàng à một tiếng lấy lệ, rồi nằm xuống nhắm mắt lại, không ai
biết nàng ngủ thật hay ngủ giả. Nàng xem như Cốc Minh không có
bên mình, luôn cả hai con nàng cũng không hề nhắc nhở đến.
Cốc Minh nằm nhè nhẹ xuống cạnh nàng, trong lòng đặt nhiều ghi
vấn và sợ sệt, vì đêm nay chàng tìm không ra nét vui tươi đáng
thương trên mặt vợ. Chàng có cảm giác nàng không còn là con
chim nhỏ của chàng nữạ Đêm nay cũng là đêm chàng vô cùng thống
khổ kể từ ngày kết hôn đến giờ. Nhưng chàng cũng cố mà tha thứ
và nhịn nhục.
Có lẽ cái điều êm dịu mà chàng mong muốn nó đã trở lại, nên
nàng xoay mình lại úp mặt vào ngực chàng, Cốc Minh có phần
khích động, chàng thầm nghĩ, có lẽ điều tha thứ và nhịn nhục
của chàng đã có hiệu quả:
- Lộ San, em hãy ngủ đi! Dầu em có lúc làm cho anh cảm thấy
khó chịu, anh cũng cho đó là một thứ mùi vị ngọt ngào vui vẻ.
- Cốc Minh, anh ...
Điều thắc mắc trong lòng nàng là hình bóng của Tạ Cách Luân,
nhưng nàng không thể nói rõ ra điều đó, nàng cố gắng tự mình
quên đị Tay chàng vuốt nhẹ lên mái tóc nàng, chàng cố kiềm
lại, nhưng nó vẫn run run không khác quả tim chàng đã rung
động. Bản nhạc tình của chàng và nàng kể từ nay không cùng hòa
điệu như lúc trước nữạ Giờ đây mới thật "Đồng sàng dị mộng".(Hết Chương
32 ... Xin
xem tiếp
Chương 33) |