Tâm tình nàng giao động dữ dộị Lộ San ở Đài Nam được hai
ngày rồi đến Cao Hùng. Đô thị này nàng cảm thấy xa lạ. Nàng
vẫn ở lữ quán. Lưu lại Cao Hùng một tuần.
Ngày chí tối ngoài việc ăn ngủ ra, nàng chỉ xem xi-nê để giết
thì giờ.
Tiền trong túi cạn dần, nàng càng khủng hoảng hơn. Nếu dùng
hết tiền rồi phải làm saỏ Nàng mới nghĩ đến tìm việc. Nhưng
làm việc gì? Ai cần mình làm? Nàng đi ngang qua tiệm uốn tóc
thấy nhiều người thợ phụ nữ, họ luôn nở nụ cười trên môị Nếu
nàng biết làm việc nầy thì rất thích hợp. Nàng lại nghĩ đến
công việc bán vé xi-nê, công việc này rất dễ, nhưng ai giới
thiệu cho mình làm gì? Đến công việc bán hàng tạp hóa, những
cô bán hàng ăn diện rất đẹp, luôn nở nụ cười xã giao mời khách,
phải chi được làm việc nầy cũng đỡ.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến việc xem trang quảng cáo trên báo nơi
cột tìm người làm việc. Nàng rất hứng thú, ghé vào tiệm bán đồ
giải khát, vừa gọi thức uống vừa lấy viết chì lật trang quảng
cáo đánh dấu những công việc thích hợp với mình để tìm địa chỉ.
Kết quả có ba nơi có thể đến thử việc được. Một là, nghiệp vụ
viên sắp xếp hàng hóa, trình độ học lực vào cấp sơ trung cũng
được. Hai là nhân viên bán hàng. Ba là nhân viên sao chép giấp
tờ trong một công tỵ
Trước nhứt, Lộ San đến nơi chọn nghiệp vụ viên, gọi nghiệp vụ
viên là nhân viên thường đi gian hàng tìm mối bên ngoàị Nàng
lắc đầu, không thể nhận công việc nặng nhọc đó được. Thứ đến,
nàng tìm một tiệm bán hàng. ông chủ là người trung niên cho
nàng biết đã chọn người rồị Lòng tự tín của nàng bắt đầu tiêu
tan. Sau cùng nàng tìm đến một công ty nọ Nhưng người ta không
chọn nàng, vì nàng không chuyên môn viết chữ trên bảng thiết.
Nàng hoàn toàn thất vọng, ghé vào quán ăn tô mì cho đỡ đói,
mặc dầu ăn xong bụng nàng vẫn còn đói như càọ Qua hôm sau, Lộ
San bèn đổi phòng nhỏ cho rẽ tiền hơn. Nàng lại xem trang
quảng cáo trên báo để tìm việc làm. Đến trời tối ngày hôm đó
công việc vẫn y như ngày trước chẳng hơn gì. Nàng đóng cửa
phòng đếm tất cả số tiền còn lại, tính tiền phòng và tiền ăn,
nếu tiết kiệm thì chỉ khoảng nửa tháng mà thôị Tất cả đều hy
vọng vào ngày mai, tìm việc làm vô cùng khổ sở, nhưng nàng
cũng cố gắng.
Mỗi ngày nàng bôn ba tìm việc làm, từ thất vọng nầy đến thất
vọng khác, đến công việc làm của một cô tớ gái cũg không ai
màng kêu nàng. Lộ San quá mỏi mệt, lắm khi nàng phát cáo cho
rằng những người đăng tin cần người làm việc chỉ là gạt gẫm mà
thôị
Bởi trong quá khứ mình là một tiểu thơ đài các, một bà chủ trẻ
được nuông chiều, bây giờ lại chen vào trong xã hội nghèo nàn
mà tìm miếng sống. Nàng nằm dài trên giường, lòng lạnh như tro
tàn. Đã ba bốn ngày tìm không ra việc làm, có lẽ tìm đến cõi
chết thì dễ hơn!
Đến ngày cùng sẽ nhảy xuống sông ái Hà thì muôn việc đều thôị
Lộ San lập tức rời lữ quán đi xem chiếu bóng để an ủi tinh
thần. Nàng vừa đi vừa nghĩ, Tạ Cách Luân đã bị nổ chết, cha mẹ
cũng hay biết gì đâủ Nàng lại nghĩ đến thân mình hiện giờ, nếu
tìm không ra việc làm thì có thể đói mà chết bên lề đường.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đi đến cửa rạp chớp bóng; bỗng nghe
tiếng gọi:
- ô! Hà Lộ San!
Nàng quay lại nhìn người đàn ông ăn diện chải chuốt:
- ông là ...
- Không nhìn ra tôi saỏ
Lộ San cố lục trong trí nhớ, nàng mỉm cười:
- Xin lỗi, tôi đã quên quí tánh của ông.
- Hồ Mộc Kỳ, trong quá khứ bạn đồng học đặt cho danh hiệu là "Bất
Ngưu Bì" đó.
Lộ San mỉm cườị Bởi Hồ Mộc Kỳ là bạn học hồi cấp hai và cấp ba
với nàng. Nhớ lại hồi đó, trong lớp bất luận là bạn học trai
hay gái thường quây quần theo Hồ Mộc Kỳ. Không biết tâm tánh
anh tốt xấu ra sao, nhưng con người vui vẻ có duyên nên bạn
học mến chuộng mà đặt cho biệt danh là Bất Ngưu Bì. Lộ San như
đang lạc lối giữa sa mạc lại phát hiện ra mạch nước. Nàng cười
cười nói:
- Tự nhiên không quên Bất Ngưu Bì lúc đó, nhưng bây giờ lại
quên lững đị
- Sao vậỷ Có lẽ hình dáng tôi thay đổi ghê lắm hả?
- So với lúc trước thì bây giờ anh lớn hơn nhiềụ
- Sao cô đi xi-nê có một mình vậỷ
- Không có luật lệ nào qui định đi xem điện ảnh phải hai người!
- Vậy thì đừng thèm xem làm gì, chúng ta đi tìm nơi du ngoạn
còn hay hơn.
Những ngày qua, nàng vô cùng cô đơn, hôm nay gặp được Bất Ngưu
Bì, tìm nơi du ngoạn chuyện trò là phải:
- Nơi xứ lạ quê người mà gặp được anh là điều ngoài dự liệụ
- Chúng ta tìm nơi du ngoạn vừa bàn luận luôn thể.
Lộ San và Hồ Mộc Kỳ đến một tiệm bán nước trái cây, mỗi người
đều gọi một ly, Lộ San vừa cười vừa hỏi:
- Anh vẫn mạnh giỏỉ
- Cô biết cái tên Bất Ngưu Bì nầy, sau khi tốt nghiệp đại học,
không được chọn sang Mỹ Quốc lưu học. Cũng vì ba tôi tuổi già
hưu trí, phải thay ông mà coi sóc tiểu công xưởng ...
Lộ San hỏi chận ngang:
- Tôi ... tôi nên gọi anh là Hồ xưởng trưởng.
- Xấu hổ lắm, tôi không phải học về môn máy móc. Chỉ vì lịnh
cha nên không dám cãi đó thôị
- Tuy anh không biết về cơ giới, nhưng tôi tin anh là người
lãnh đạo thợ thuyền rất giỏị
- Cũng nhờ cái danh hiệu Bất Ngưu Bì mà công nhân rất thích
tác phong của tôị Thực ra, không có gì khó khăn, mình chỉ
siêng gần gũi người, và đến kỳ phát lương đúng giờ khắc thôị
- Có nữ công nhân không?
- Thuở ba tôi làm xưởng trưởng thì không.
- Bây giờ thì có?
- Còn hơi ít.
- Như thế cũng được chớ.
- Có lẽ cô muốn vào làm nữ công nhân trong xưởng của tôi saỏ
- Đúng vậỵ Thế nào, giúp cho một chén cơm được không?
- Đừng nói chơi, chúng ta bàn đến chuyện khác!
- Không phải nói đùa đâu, tôi đang tìm việc làm thật mà.
- Tại sao lại đi tìm việc làm?
- Tôị..
Lộ San xét ra không thể nói rõ hoàn cảnh mình. Hồ Mộc Kỳ thấy
thế bèn nói nhanh:
- Lộ San! Tha lỗi cho tôi xưng hô tự nhiên chút. Hiện giờ tôi
tin cô không nói đùạ Tôi xin thành thật, nếu cô có gì khó xử
xin cho tôi biết. Cô cứ xem tôi như một bạn học hồi trước, tôi
không hề thay đổị Tuy lúc đó cô là một nữ học sinh ở cấp hai,
tôi là đại ca ở lớp cao tam, nhưng chúng ta thường ngày gặp gỡ
và vui đùạ
Lộ San tỏ vẻ xúc động nói:
- Đúng rồị
- Cô cho tôi biết, vì lẽ gì một thân đến xứ Cao Hùng nầỷ
- Tôi đã kết hôn lầm người không xứng đáng, nay đã ly hôn, tự
đi tìm việc làm để nuôi mình.
- Cô đã nói rõ, tôi hứa sẽ tìm cho cô việc làm xứng đáng và
hợp với khả năng của cộ à! Tại sao cô không về nhà?
- Em rất sợ về nhà. Bởi em bị một chàng trai do em chọn, hắn
bỏ rơi em, anh nghĩ, còn mặt mũi nào mà về nhà!
- Theo ý tôi, Lộ San nên về nhà chớ.
- Không.
- Làm cha mẹ, có ai lại không tha thứ cho con cáị
- Tại em muốn tự lực mưu sinh. Hy vọng được anh thâu nhận vào
làm việc trong xưởng của anh thì đủ rồị
- Em có thể làm được việc gì?
Nghe Kỳ hỏi, đôi má Lộ San đỏ bừng. Bởi nàng không biết làm
việc gì cả. Hồ Mộc Kỳ lại hỏi tiếp:
- Làm đả tự viên Anh văn được không?
... Lộ San lắc đầu:
- Thơ ký kế toán?
... Lộ San lại lắc đầụ
- Thế là ...
Lộ San cố gắng mạnh dạn hơn:
- Em ... em chỉ giỏi ca hát và khiêu vũ.
- Có lẽ cô muốn làm nghề ca hát và vũ nữ?
- Trong khi cùng đường. Đối với nghề ca hát cũng hứng thú lắm
chớ.
- Bạn học tôi có quen một nhà hàng trình diễn ca nhạc, nhưng
tôi cảm thấy không mấy gì hay cho lắm.
- Dựa vào nghề ca hát kiếm ăn, theo ý em không phải là điều
mất đanh, yêu cầu anh giới thiệu giúp em.
- Được rồi! Để thí nghiệm xem.
- Vừa gặp mặt là gây phiền phức cho anh, nói thật em hiện giờ
như gặp cảnh cùng đường, nhờ anh lo giúp bất cứ việc gì, em
xin cảm ơn anh trước.
- Đừng nghĩ vậy, giúp người là điều căn bản làm người, huống
chi Lộ San là bạn học. Vì hoàn cảnh thương tâm của Lộ San,
nhứt định tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng cho cộ Nhưng có thể
cái nghề ca hát cũng gặp phải lắm cảnh ngộ đắng caỵ
Nghe Hồ Mộc Kỳ nói, Lộ San rất đau lòng. Nếu chuyện riêng của
nàng mà Hồ Mộc Kỳ biết rõ, chắc chắn anh ta sẽ mắng nàng tự
mình làm thì rán mà chịu lấỵ Nàng sợ Hồ Mộc Kỳ hỏi thêm, bèn
nói:
- Để tôi ghi số điện thoại phòng cho anh.
- Đến nhà tôi dùng cơm và tiện đó giới thiệu vợ tôi cho cô
biết luôn thể.
- Anh đã kết hôn rồỉ
- Đã hơn hai năm.
- Nhứt định có những tí nhao đáng yêu rồị
Hồ Mộc Kỳ gượng cười:
- Chưa có, và chưa có.
- Ngày khác tôi sẽ ra mắt chị nhé! Bây giờ trong mình không
được khỏẹ
- Tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Lộ San. Nhưng phải đồng ý
cho kẻ nầy biểu diễn mời cô vào quán dùng cơm với tôi một phen.
- Anh nhứt định muốn phá củả
- Đừng khách sáo, chúng ta đi nè.
- Cũng được. Từ lâu chưa ngã mặn, bữa nay nhờ anh đãi cho một
bữa thì hay lắm.
- Đừng nói nhừng chuyện đáng thương hại đó nữạ
- Thật vậy đó! Nếu ba ngày nữa mà không gặp vị xưởng trưởng
thì ...
- Thì làm saỏ
- Thì em sẽ nhảy xuống sông ái Hà chớ saọ
- ý! Đừng nói đùa chớ.
Lộ San và Hồ Mộc Kỳ vừa đi vừa chuyện vãn, giây lát đã đến
quán cơm. Hồ Mộc Kỳ gọi rất nhiều thức ăn, hai người vừa ăn
vừa chuyện trò. Sau đó, Hồ Mộc Kỳ cùng nàng đi xi-nê, Kỳ đưa
nàng về phòng, nàng mời chàng vào ngồi chơi, Kỳ cự tuyệt. Khi
Hồ Mộc Kỳ ra về, nàng lên giường nằm, sự mừng vui khiến nàng
xúc động mà sa nước mắt. nàng bắt đầu tập hát.
Chiều hôm đó Hồ Mộc Kỳ gọi điện thoại:
- A lô! Phải Lộ San đó không?
- Phải rồi, Hồ xưởng trưởng ...
- Lộ San hãy gọi tên tôi là được rồi, bằng không thì gọi là
Bất Ngưu Bì.
- Vậy thì em gọi bằng Mộc Kỳ nhé?
- Được rồi, tôi đã tìm người bạn học, anh ấy đã đi Đài Bắc rồi,
người nhà nói đâu một tuần mới về.
- Một tuần lễ ...
- Đừng lo lắm, chỉ chờ đợi mấy hôm thôi! Tôi tin rằng, anh ấy
sẽ đáp ứng mà lo liệu cho cộ
- Anh ấy cũng chưa biết mặt em.
- Không hề gì, cô có giọng ca hay, người lại đẹp.
- Anh cũng tin tưởng em ca hát hay nữa saỏ
- Không thể quên lúc ở trường, cô có giọng hát rất hay, mỗi
lần có cuộc lễ, hoặc vui chơi, Lộ San là ngôi sao sáng mà.
- Ước mong em không làm bạn anh thất vọng.
- Tin tưởng lắm. A lô! Cô có thể hát trong điện thoại để tôi
nghe trước một bản được không!
- Anh muốn trắc nghiệm tôi trước hả?
- Không phải vậy đâu, chẳng qua cách xa nhau nhiều năm không
nghe được lời ca của cô chớ. Tôi hằng nhớ giọng ca của cộ
- Ờ, để tô hát một vài câu cho anh nghẹ Muốn bản gì?
- Bản gì cũng được.
- Để tôi hát bản "Ngũ Ngoạt đích phong" được không?
- Hay lắm.
... Gió tháng năm, thổi trên cành, trên những đóa hoa, tỏa mùi
hương ngào ngạt, nếu hoa biết rõ giá trị của mình, cũng như
người hiểu biết được bể hóa cồn đâụ. (Hết Chương 55 ... Xin
xem tiếp
Chương 56) |