Trong mấy năm qua, Lộ San gặp Tạ Cách Luân
trước sau không quá ba lần. Lúc nàng chưa kết hôn mong mỏi gặp
chàng, khi đã có chồng thì gặp nhau càng gây thêm phiền lụỵ
Lộ San suy nghĩ giây lát, trả lời:
- Em đồng ý từ nay có thể gặp lại, nhưng đừng gây ra điều rắc
rối cho nhaụ..
Tạ Cách Luân lập tức đứng dậy nói:
- Lộ San! Em vui lòng nhận nơi anh một lạỵ
Nàng lập tức kéo áo chàng:
- Làm gì vậỷ Ngồi xuống đị
- Em phải cám ơn em đã ban bố cho ...
Vườn hoa hạnh phúc của gia đình không có những mùi thơm kỳ ảo
của những cánh hoa dại ngoài đồng hoang. Nàng xét lại tình yêu
của chồng, của người tình. Giờ đây nàng đang rung động với
những phút mơ yêu, những rung động xa lạ mà Tạ Cách Luân vừa
mang đến khiến cho nàng cảm thấy mình đang lạc vào cánh đồng
hoang vu xa xăm đầy mộng ảọ
Nàng bị giọng nói huyền hoặc khiến cho mắt nàng mờ đi và thấy
quanh mình chỉ còn có Tạ Cách Luân đáng yêu đáng mến hơn cả.
Trong khi nàng say sưa nhìn chàng, cũng là lúc Tạ Cách Luân
nắm tay nàng. Lần này nàng không rút tay lại, đôi má nàng đỏ
bừng và cúi đầu xuống. Một luồng điện ấm áp từ tay chàng
truyền sang khiến cho tâm thần nàng cảm thấy nhẹ nhàng phơi
phới lạ.
- Lộ San! Em hãy uống cà phê đi!
- à! ...
Bấy giờ Lộ San đã biến thành một con cừu non trước Tạ Cách
Luân.
Chàng nhìn nàng mà mỉm cười, chàng cảm thấy Lộ San hiện giờ
còn hấp dẫn hơn trước nhiều ...
Cả hai cảm thấy người nóng bừng lên vì lửa yêu đương. Trong
cơn mê, tỉnh Lộ San cố vận dụng lý trí để ngăn chận nhiều điều
có thể xảy ra nhưng biết nàng có thoát khỏi mê lộ đó không. Tạ
Cách Luân cũng không thừa cơ hội thuận tiện đó mà đề cập đến,
vì ít ra chàng cũng còn đôi chút lương tâm.
Uống xong tách cà phê, bỗng nhiên Lộ San nói:
- à, em quên kính mừng anh.
- Chắc em chúc mừng anh gặp lại em.
- Không, chúc mừng anh đã lập gia thế tại Mỹ Quốc.
- ...
Tạ Cách Luân tỏ vẻ đau khổ nhìn Lộ San.
- Chắc lần nầy anh cùng về với phu nhơn?
Tạ Cách Luân quào đầu quào cổ:
- Lộ San! Yêu cầu em chớ đề cập đế điều đó.
- Vì sao lại không nên hỏi điều đó?
- ý chà!
Lộ San lấy làm lạ, không biết lý do nào mà chàng than dàỉ Có
lẽ việc hôn nhơn của chàng không vừa ý? Hoặc người đàn bà họ
Quảng không hợp với chàng? Không yêu mến nhau sao lại cưới hỏi
nhaủ Nàng như lo lắng hỏi:
- Anh than thở nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến sinh hoạt hiện
nay của anh.
- Lộ San! Nếu tôi không gặp lại em thì cuộc sống của tôi cũng
không ra gì.
- Không nên nói ra những điều hệ trọng đó, anh cho em biết
hiện thời đã xảy ra việc gì?
- Như em biết tôi đã kết hôn.
- Em có xem hỷ tin trên báo, anh kết hôn với cô Quảng Mai Châụ
Nàng là một người Hoa Kiều tại Mỹ.
- Phải rồi, nàng là một cô gái sanh trưởng tại Mỹ, bản tánh đã
quen tự do quá trớn.
- Anh chẳng yêu nàng?
- Không một chút tình yêu nào cả.
- Cuộc kết hôn tại Mỹ, sao lại đăng lời báo tin trong nước?
- Người kết hôn ở ngoại quốc, không nên đăng hỷ tín trên báo
trong nước. Điều đó chỉ lòe mắt những người ít hiểu biết thôị
- Duyên cớ nào anh kết hôn với cô Quảng Mai Châủ Chắc gia đình
nàng có tiền?
- Có lẽ em nghĩ rằng, tôi cưới vợ chỉ vì tiền?
- Không phải em nghĩ như vậỵ
- Nói tới lui, chung qui chỉ đáng trách em.
- Trách em?
- Trong khi biết tin em có chồng, tôi nghĩ đến cuộc đời mình
đã vô vị, và tuyệt vọng.
- Nào phải vì một người phụ nữ mà đời anh phải đến nỗị
- Vì em là người mà anh yêu nhứt đời, anh nhận rằng chỉ có em
là đối tượng đẹp đẽ nhất của cuộc đời anh.
- Vì thế mà anh bực tức kết hôn với cô Quảng Mai Châủ
- Anh tính suốt đời không cưới vợ vì đã thất vọng muốn làm một
gã độc thân chỉ vì em, nhưng Quảng Mai Châu theo sát bên anh
hằng giờ hằng phút. Nếu anh không cùng nàng kết hôn, thì nàng
sẽ tự tử. Vì bản tánh tự do phóng túng quá trớn của nàng.
- ý, dữ vậy saỏ
- Điều thất vọng làm sa sút tinh thần nên anh phải lấy vợ để
an ủi hoàn toàn là sự thật, bạn học của anh tại Mỹ đều xác
nhận như vậỵ
- Nếu đúng thế thì vì thật vọng mà tinh thần anh đã bị khủng
hoảng.
- Do đó, anh phải đến y sĩ để nhờ điều trị.
- Nàng biết tâm sự của anh không?
- Biết, anh không hề giấu nàng một điểm nào cả.
- Nàng vẫn thản nhiên muốn kết hôn với anh?
- Nàng nói dầu việc gì chăng nữa, nàng cũng lượng thứ tất cả.
Nhân đó, anh và nàng kết hôn. Sau đó ...
- Sau ngày kết hôn vì say tuần trăng mật?
- Chỉ một thời gian ngắn.
- Nàng buông thả trở lại theo ý nàng?
- Em nói đúng. Tánh nết nàng không một điểm nào anh vừa ý sau
đó.
- Anh không nhẫn nại và tha thứ?
- Anh nhẫn nại chớ, vì nàng là vợ anh mà!
- Nàng vẫn buông thả và sống ly thân với anh, sau cùng lại đi
đến ly hôn.
- Lý do là kết hôn mà anh không mấy yêu nàng? Nàng không thể
tha thứ vì tâm hồn tôi đã gởi cho một cô gái khác. Nhưng trái
lại, nàng cũng đã yêu một chàng trai khác.
- Thế à?
- ý chà! Nàng đi yêu một gã đánh côn cầụ
- Chắc nàng không sợ gã sau nầy sẽ cho nàng một côn sao mà?
- Chúng tôi kết hôn thì em đã biết, chúng tôi ly hôn thì em
không hay, vì ít ai ly hôn mà đăng lên báo chí.
Lộ San nghe Tạ Cách Luân đã ly hôn với Quảng Mai Châụ Bỗng
nhiên niềm vui từ đâu dâng trào trong lòng. Nàng tiếp tục lo
lắng hỏi:
- Từ nay anh không sang Mỹ nữa saỏ
- Làm người phải nghĩ đến tổ quốc của mình chớ, huống chi ở Mỹ
là nơi đã gây ra một vết thương lòng, còn đến đó mà làm gì nữả
- Tại nước Mỹ anh đã có một mối tình chưa trọn vẹn kia mà.
- Tôi và Quảng Mai Châu không một chút tình nào cả. Hay nói
cách khác, thủ tục ly hôn của tôi với nàng đã xong xuôi, từ
nay tôi trọn quyền tìm vợ, và nàng tự do kiếm chồng, không ai
can dự đến đời aị Thực ra, lúc chưa ly hôn, tôi cũng không có
quyền can thiệp đến đời nàng.
Lộ San tỏ vẻ rất tán đồng với Tạ Cách Luân. Nàng tự nghĩ,
người đàn ông mà nàng đang yêu lại bị một cô gái có cái tên là
Quảng Mai Châu gây cho sầu khổ, thật là đáng thương. Còn vấn
đề hôm nay nàng muốn biết cho rõ ràng hơn, nàng hỏi:
- Nguyên nhân nào anh quen biết với vợ chồng Lưu Chấn Khảỉ
- Tôi đâu ngờ vợ chồng ông ấy là cha mẹ nuôi của em.
- Đã 7, 8 năm rồi tôi mới gặp lại đó.
- Trước đây hai năm, vợ chồng ông có đến nước Mỹ.
- Lúc trước thì ở âu Châu mà.
- Vợ chồng ông sang Mỹ không bao lâu thì vào dạy trong trường
đại học. Hiện giờ tôi là học trò của vợ chồng ông.
- Vợ chồng ông có hiểu rõ hoàn cảnh của anh không?
- Vợ chồng ông biết tôi và Quảng Mai Châu kết hôn, nhưng không
biết rõ tâm sự của chúng tôị Vợ chồng ông cũng biết và đồng ý
sự ly hôn nầỵ Tôi cùng vợ chồng ông về nước, nhưng không bao
lâu nữa ông sẽ trở qua Mỹ.
- Từ nay anh đã yên lòng làm việc tại quê hương, có lẽ sau nầy
anh khó mà tìm ra đối tượng lý tưởng.
- Tôi thì phải làm việc tại quê nhà rồi, nhưng đối tượng lý
tưởng chắc chắn không bao giờ tìm ra nữạ ôi! Chỉ vì đối tượng
của tôi đã bị người khác tìm ra trước tôi rồị
Lộ San cũng biết chàng ám chỉ vào Cốc Minh. Nàng nhìn Tạ Cách
Luân, muốn nói điều gì, nhưng không nói ra lờị Nào ngờ Tạ Cách
Luân trầm giọng hỏi:
- Lộ San! Sau ngày em kết hôn có được hạnh phúc hay không?
Nếu không phải chính chàng trai đã gây cho tâm hồn nàng mê
loạn, nàng sẽ nói là đủ đầy hạnh phúc. Đàng nầy suối tình cảm
của nàng đang bị một con cá vàng vẫy vùng nhởn nhơ, con cá đó
chính là Tạ Cách Luân, thì nàng làm sao ca tụng hạnh phúc đầm
ấm của nàng cho được.
Nhưng vì Tạ Cách Luân đang chú ý nhìn nàng chờ đợi câu trả
lời, nên nàng chỉ đáp lấy lệ:
- Rất tốt.
- Không kể em trả lời thế nào, nhưng tôi trông sắc diện nếu
không làm thì tâm hồn em có điều khúc chiết. Lộ San! Có lẽ em
không muốn thú thật cho tôi nghe saỏ
- Không. Không! Cách Luân! Em không có gì cả!
- Không có gì thì hạnh phúc lắm, tôi không ngờ chồng em là
người đã gặp tại An Bình Cổ Bảo, có cái tên là Cốc Minh.
- Thực ra, lúc đó chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật.
Tạ Cách Luân lộ vẻ ngạc nhiên:
- Vậy saỏ Thế mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Xin em tin lời
tôi, chỉ vì lúc đó tôi đã bị dung nhan của em mê hoặc.
- Anh cũng nên hối ngộ về sự không biết đó, nếu biết rõ thì
sau nầy anh đâu có tốn công viết những dòng chữ đầy tình cảm
mà gởi cho em.
- Trái lại, tôi cũng nên ăn mừng cho điều không hay biết đó,
bằng không, lúc ấy lòng tôi đã chết lạnh như tro tàn, còn tinh
thần đâu mà xuất dương du học.
- Anh muốn cảm ơn em về việc đó saỏ
- Thật mà, vì không biết mà tôi đã yêu em và lỡ yêu rồi nay
mạo hiểm trao vào tay em tin hẹn hò gặp nhau tại đây chớ.
- Anh đúng là một tình báo viên thượng hạng.
- ý! Sao vậỵ
- Bởi anh có một kỹ thuật truyền tin rất haỵ
Tạ Cách Luân vừa cười vừa nắm tay Lộ San, đến bây giờ thì nàng
đã xem thường động tác đó và cũng lúc bấy giờ, tâm hồn nàng đã
quên rằng đã phạm lỗi đối với chồng.
Chàng càng siết chặt bàn tay hơn, và tha thiết:
- Lộ San! Từ nay anh sẽ cậy vào kỹ thuật thông tin đó?
Nàng nguýt chàng, quay mặt sang nơi khác, không phải tức giận,
mà đường như không lưu ý đến chàng. Tạ Cách Luân buông tay
nàng ra, vẻ thành khẩn:
- Lộ San! Cám ơn em đã khơi lại đóm lửa đã nguội lạnh trong
cõi lòng tôị
- Em nào có mãnh lực gì như anh đã tưởng.
- Anh xin thề nói thật với lòng mình.
- Em là gái đã có chồng.
- Điều đó không đáng ngại, chúng ta sẽ kết bạn tâm giao với
nhau, em ngại nổi gì?
- Trai gái như anh và em đã có khoảng cách nhau rồi, làm thế
nào trở thành tình bạn thân thiết cho được.(Hết Chương
28 ... Xin
xem tiếp
Chương 29) |