Người mà tinh thần bị suy sụp như thân cây kia đã héo hết
cành lá. Nhưng nàng còn chút tự tin mong manh, Luân sẽ có ngày
hồi tâm. Đã mấy ngày qua, dầu Tạ Cách Luân đã quên nàng nhưng
cũng chẳng saọ Cách Luân phát lên cau có cũng được. nàng chỉ
lặng thinh mà hầu hạ chàng.
Có một ngày, Cách Luân bỗng nhiên về rất sớm, Lộ San chưa kịp
nấu cơm, anh ta phát lên giận dữ:
- Bình thường thì em muốn anh về sớm, nay về sớm thì không có
cơm ăn, bộ em không muốn cho ăn cơm để anh chết sớm hả?
- Em không ngờ anh về quá sớm, thường thì 5 giờ 20 phút mới
nấu cơm, hiện giờ mới có 5 giờ nên chưa nấu chớ.
- Em vẫn có lý do của em, cũng được, em không cho ăn cơm nhà
thì anh đi ăn cơm tiệm.
- Anh à, anh chờ chút, em nấu rất maụ Anh nằm nghỉ giây lát,
em vào nấu liền cho anh dùng.
- Được, anh nghe theo em. Báo chiều đâủ
- Họ chưa đem đến.
Cách Luân cầm một trang báo cũ, dựa lưng vào ghế sofa như tự
nói cho mình nghe:
- Chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng không lo trước,
nếu biết trước phá tan nó cho rồị
Lời nói nầy dĩ nhiên Lộ San không nghe được, nàng bận lo làm
cơm gấp dưới bếp. Luân cầm trang báo lật qua lật lại xem trang
quảng cáọ Chú ý đến mục vũ trường, chàng bỗng nhiên chú ý đến
cô Lam Lam là một vũ nữ trứ danh, nhịp bước rất tuyệt vời: Mới
hôm qua nàng hát tại Bạch Cung hý viện hay không chịu nổị Tại
sao hôm qua nàng không nói cho mình biết nghề vũ nữ của nàng
cà?
Chàng nghĩ tới nghĩ lui, không ngờ Lam Lam lại là một vũ nữ
tuyệt hảọ Do đó, chàng bèn đi xuống nhà bếp dùng lời êm dịu:
- Em đừng lo gấp lắm, anh không thể dùng cơm tại nhà được.
- Anh à, đã gần chín rồị
- 6:30 được bạn mời dự yến hội mà anh quên đi, nếu xong em cứ
việc dùng đi nhé!
- Không đi được không anh?
- Đương nhiên là không được!
- Nếu vậy, anh đi thì đi chớ saọ Nhưng đừng uống nhiều rượu
lắm nghe anh!
- Bữa nay anh làm đúng theo lời em, không hề uống một giọt
rượu nào cả!
- Thật em rất lo cho sức khỏe của anh.
- Cám ơn em.
- Anh à, tiền thuê phòng đã đến rồị
- Ngày chí tối em chỉ nhắc đòi tiền nhà mãi, bộ em không nghĩ
ra biện pháp gì saỏ
- Em ...
- Em không lo thì anh lo, để tối nay viết thư về xin tiền má
anh. Trước khi nhà chưa gởi tiền đến, khuyên em đừng đòi tiền
nhà mãi, gây cho lòng anh thêm phiền phức.
- Chừng nào chủ nhà đến?
- Chừng nào họ đến sẽ haỵ
Không ngờ Lộ San nầy quá hèn yếu đến thế? Nàng tự than trách
cho thân phận mình, rồi nàng dập tắt lửa củi, vì chàng không ở
nhà thì nàng ăn sao cũng được. Luân hỏi:
- áo lót của tôi bỏ giặt đã lấy về chưả
- Đã lấy về rồị
- Đem lại đây cho tôị
Chàng đối với nàng như đối xử với kẻ ở. Lộ San vẫn cố gắng mà
chiều chuộng chồng. Nàng chỉ mong đợi ngày nào đó, tâm tánh
chàng sẽ trở lại như lúc trước, nàng sẽ khỏi bị chê cười gièm
phạ nàng chẳng đã từng thích tánh tình hào phóng ngang tàng
của Luân, nên nàng gắng chịu những biến đổi bất thường như hôm
naỵ
Chàng mặc âu phục chải chuốt, đầu bóng loáng, dầu thơm ướp
trên khăn tay, và thoa sơ trên cổ, trong rất hào hoa phong nhã,
tinh thần hăng hái, đến đâu mùi thơm bay nồng đến đó.
Anh ta muốn chinh phục nàng nào đâỷ Dĩ nhiên không phải Lộ
San. Giây lát sau, chắc chàng sẽ ngả vào lòng của cô vũ nữ có
cái tên là Lam Lam. Nhưng chuyện nầy Lộ San mờ mịt, nàng nào
hay biết. Nàng chỉ thấy chồng ăn diện rất đẹp, trong lòng hồ
nghi, nhưng cảm thấy đau khổ một mình chớ biết than thở với aị
Nàng chẳng hề cho rằng vấn đề đi dự hội lại không dắt nàng
theo là một điều đáng buồn. Nàng chỉ hình dung lại lúc gặp gỡ
chàng buổi đầu, nên khó dằn cơn xúc động, bèn chạy lại ôm
chàng mà tỏ sự âu yếm, không ngờ bị chàng xô ra nói:
- Đừng làm áo quần anh nhăn hết đi!
Lời nói đó như nước lạnh trút vào đầu Lộ San, nàng bước lui
hai bước, đứng ngẩn ngơ như tượng gỗ, không tìm được một lời
nào để tự an ủi mình. Tạ Cách Luân vừa bước nhanh đi vừa huýt
gió. Gian phòng trở nên vắng lặng, giây lát chỉ còn nghe tiếng
sụt sùi nức nở của Lộ San.
o0o
Nụ cười của người mới, che lấp tiếng khóc của người cũ. Tạ
Cách Luân nhẹ gót đến thềm nhà của Lam Lam, chàng sửa lại cà
vạt và nếp áo cho ngay ngắn, rồi gõ cửạ Có tiếng bên trong hỏi:
- Ai đó?
- Anh đây, Lam Lam của anh chưa thức saỏ
Cửa phòng mở, một cô gái ăn mặc lòe loẹt, trang điểm diêm dúa
ra đón chàng vàọ Nàng liếc mắt đưa tình:
- Em đang trông ngóng anh gần chết vậy đó.
- ý! Tạ Cách Luân có phần kinh ngạc.
- Tưởng đâu anh không đến chớ?
Không rõ nàng nói thật hay đùả Chàng cười cười:
- Không phải anh chẳng đến, mà là quên đường thì đúng hơn. Lam
Lam! Khi gặp em, tên họ anh cũng quên luôn, chớ đừng nói gì
khác nữạ
Lam Lam nở nụ cười rất hài lòng, nàng dùng cánh tay trắng nuốt
cặp cánh tay chàng dắt vào phòng nàng. Lam Lam cũng không khác
gì Lộ San, khi mới gặp Tạ Cách Luân lần đầu thì nàng đã yêu mê
yêu mệt. Nàng xét thấy bọn đàn ông theo đuổi nàng như đoàn ong
lũ bướm, nhưng chỉ có Tạ Cách Luân đúng là người lý tưởng.
Nàng cũng không hơn gì Lộ San, không cần tìm hiểu Tạ Cách Luân
là con người như thế nàỏ
Tuy Lam Lam là cô gái lịch duyệt sành đời, nhưng vẫn soi không
thấu cái lốt bên ngoài của Luân. Giọng nàng rất ân cần:
- Anh dùng rượu, cà phê hay trà?
- Nên dùng một ly nước lã.
Nàng bước đi như rắn bò uốn khúc đến bên Tạ Cách Luân nhoẻn
miệng tươi cười:
- Có lẽ anh là một chàng trai tân kỳ.
- Sợ uổng lời em ca ngợi, chớ thật anh chỉ là một con beo đất.
- Con beo đất rất đáng yêụ Lại đây, dùng "cô nhắc" thay cho
nước lã được không nè!
- Người xưa đã từng nói, rượu mà đối ẩm với người đẹp không
nên, bằng không, anh sẽ uống cạn ly với người đẹp chớ.
- Đó chỉ là lời khuyến cáo, còn em thì đặc biệt đối với anh mà.
- Chỉ một mình anh được cái diễm phúc đó phải không?
Lam Lam bỗng nhiên tỏ vẻ thương cảm:
- Đúng rồi, có nhiều người ép em uống say nhừ, lúc đó em chỉ
còn là một cô gái đáng thương hạị
- Theo anh biết, khi em đã quyết định, không ai có thể ép em
uống say được.
- Anh đừng mong thấy em say, trái lại người hạn chế rượu như
anh, trong giới giang hồ lão luyện cũng ít có.
- Em hãy cười lên đị Chúng ta cụng ly nè! Chúc em đêm nay đại
thành công tại Lục Lục vũ trường.
- Em muốn gây ngạc nhiên cho anh, tại sao anh lại biết trước?
- Vậy mà anh biết trước mới lạ chớ.
- Ai nói với anh vậỷ
- Trang quảng cáo của báo chí nói với anh.
- Đêm nay anh đừng đến đó được không?
- Bất cần, có việc gì lạ sao mà không cho anh đến?
- Em không thích ai hoài nghi mình.
- Nên nói rõ cho anh biết, tại nguyên nhân nào em thay đổi chỗ?
- Một ca nữ lưu động, việc thay đổi chỗ không lấy gì làm lạ.
- Anh sẽ tặng em một bó hoa tại đó.
- Đó là một tục lệ thông thường.
- Nhưng không thể thiếu dâng hoa tại vũ trường.
- Lệ tục đó, em muốn để cho người khác họ làm, em chỉ muốn
nhìn anh nở nụ cười cũng đủ cho em hăng hái rồị
- Lam Lam! Em thật đáng yêu, trách nào bọn đàn ông không phủ
phục dưới gót giày em.
- Đối với cảnh quì lụy đó, em chỉ hừ bằng mũi, nhưng em chỉ
tiếp nghinh anh mà thôị
- Niềm vinh dịu đó như một áng mấy trắng phủ lên đầu anh. Chúc
em thanh xuân mãi mãị
Cách Luân lấy ly rượu trên tay nàng và ly rượu của chàng mà để
lên bàn. Lam Lam mỉm cười nói:
- Anh nhứt định không cho em uống rượu saỏ
- Anh muốn đêm nay phong độ và lời ca của em gây cho mọi người
xúc động mãnh liệt, khi em hát dứt, chắc chắn sẽ có tràng pháo
tay vỡ rạp.
- Anh đối với em rất đẹp, khiến em cảm động vô cùng.
- Nếu cần, anh sẽ mổ banh ngực ra để dâng quả tim vàng cho em,
anh cũng không ngạị Lam Lam! Anh rất thích em hát bài "ý Nang
Vong".
- Em cũng thích bài hát đó, anh muốn em hát cho anh nghe hả?
- Hay lắm, anh sẽ không quên khoản đãi em một bữa tiệc.
Nàng đi nũng nịu đến bên máy hát, lấy chiếc đĩa hát ý Nang
Vong đặt vào máỵ Giọng oanh của nàng cất lên nghe trong vút
theo những vòng đĩa nhựạ Tạ Cách Luân say sưa như mê loạn
trong âm điệu du dương của nàng:
- Cách Luân, nhảy cùng em một bản.
Chàng đứng lên, với dáng điệu sành sỏi đẹp mắt, quàng tay qua
lưng nàng. Đối với Lam Lam đây là lần đầu tiên nàng khiêu vũng
trong phòng riêng. Bởi nàng chưa một lần dắt bạn trai về
phòng. Nhưng lần nầy, nàng bị Cách Luân mở cánh cửa phòng và
mở luôn cửa tim nàng.
Lam Lam bên ngoài rất chải chuốt lòe loẹt vui tươi, nhưng bên
trong là một Lam Lam với cõi lòng chua xót. Đã nhiều năm qua,
tuy nàng được nhiều chàng bu quanh như bướm vờn hoa, nhưng
lòng nàng vẫn cô đơn lạnh lẽọ Nhưng gió nào đã mang Tạ Cách
Luân đến làm tươi mát lòng nàng giữa đêm hè thiêu đốt, nàng
cảm thấy vô cùng sung sướng.
Khúc nhạt đã dứt, nhưng họ vẫn vấn vít như không nỡ rời nhaụ
Nàng say mê gục đầu vào vai chàng, tiếp tục bước theo nhịp
nhàng xem như khúc nhạc vẫn còn.
Chàng hỏi:
- Lam Lam! Đêm nay em hứa cho anh đến vũ trường tặng hoa cho
em nhé?
- Thật ra em rất khao khác đến sự có mặt anh, nếu có anh, em
cảm thấy vui vẻ và hứng khởi thêm lên.
- Em không muôn cho anh dâng hoả
- Em muốn anh lặng lẽ mà nghe em hát là đủ rồị
- Được, lần nữa anh chúc em thành công.
- Vì cảm Tạ ơn anh, bài hát đầu tiên của em sẽ là bài "ý Nam
Vong".
- Đêm nay, anh là kẻ có duyên hơn những chàng trai khác tại
Lục Lục vũ trường.
- ý! Đĩa hát đã ngừng tự bao giờ vậỷ
- Nó đã ngừng lâu rồị
- Cách Luân, lúc em ở trong vòng tay anh, em đã quên tất cả.
- Anh ước sao được vĩng viễn thế nầy thì rất haỵ
- Từ nay em cũng thích hát riêng cho anh nghẹ
- Lam Lam! Từ trước anh không hề dám yêu em, nhưng bây giờ thì
dám yêu rồị
- Nghe lời anh cũng như cơn mưa rào làm cho vườn hoa xuân của
em thêm tươi mát.
- Anh xem em như là mối tình đầu của anh vậỵ
- Ha ... ha ... ha ... Em đã 25 tuổi rồi, một người con gái lỡ
thời không làm anh chán ghét hay saỏ
- Rất ít người con gái nào bí mật như em.
- Một người được mọi người chú ý công khai, có gì mà gọi là bí
mật?
- Anh rất yêu những cô gái có mớ tuổi như em, tuy tuổi có lớn,
nhưng tâm hồn như đứa trẻ tại nhi đồng lạc viên vậỵ
- Lời anh là hấp dẫn người nghẹ
- Lam Lam! Em hãy trang điểm đi!
- Chỉ có anh mới thật tâm với em.
- Chỉ vì anh yêu em.
Chàng và nàng càng thân mật hơn, Lam Lam được Tạ Cách Luân hầu
hạ, nàng khởi sự trang điểm.
o0o
Đến nửa đêm Luân mới về nhà. Khi lên lầu, chàng thấy Lộ San
bắt ghế tại cửa buồng mà ngủ. Nàng nghe chân chàng đi lên
thang lầu liền giựt mình tỉnh dậỵ đôi mắt chập chờn còn say
ngủ, chưa kịp mở miệng, Tạ Cách Luân đã nói:
- Sao lại không lên giường mà ngủ vậỷ
- Em nằm chờ anh nên ngủ quên chớ.
- Anh đã nói nhiều lần. Em đừng bắt ghế nằm tại cửa mà chờ
anh, nếu rủi cảm nhiễm sương gió thì tiền đâu mà thuốc thang.
Em vẫn biết, tiền nhà còn chưa trả cho người tạ
- Anh yên lòng, em biết bảo trọng thân mình.
Luân thấy nàng nhìn vào đồng hồ, chàng bèn nói:
- Hôm nay anh định về sớm, nhưng bạn bè quỉ quái quyết kéo đi
xem cho được một chầu xi-nệ Dứt phim thì quá khuya rồi, em
nghĩ coi, làm sao mà về sớm cho được?
- Em đâu có trách anh.
- Thế thì càng haỵ
- Em múc nước cho anh rửa mặt nghen.
Thay đổi y phục và rửa mặt xong, Luân lên giường nằm. Lộ San
lấy móc máng áo quần cho chồng. Chàng vì quá mệt mỏi nên trong
khi mơ màng nhìn Lộ San biết thành Lam Lam, chàng vỗ xuống
giường nói:
- Hãy lại đây nghỉ với anh. Anh rất yêu em.
Đã lâu rồi, nàng không được nghe tiếng êm dịu đó, khiến cho
nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng lại nằm xuống bên cạnh
chàng. Không khác một con cọp đói, chàng hành động theo xác
thịt đòi hỏi rất nhanh khiến cho nàng vô cùng hoang mang. Vấn
đề nhục dục xong, chàng lăn đừng ra ngủ ngáy khò khò.
Nàng đã biến thành một món đồ chơi của chồng. Lộ San chỉ dùng
nước mắt mà rửa mặt. Nàng không biết đến bao giờ chàng mới
khôi phục lại bản tánh trước?
Nàng chỉ kiên nhẫn chờ đợi ... (Hết Chương 52 ... Xin
xem tiếp
Chương 53) |