- Lộ San! Anh đi nấu nước pha cà phê để đãi em nhé.
- Hạnh phúc lắm.
- Anh đã có duyên hưởng tràn trề hạnh phúc vì đã có em.
Có điều Lộ San lấy làm lạ, tại sao Cách Luân không hề hỏi đến
tình hình giữa nàng và Cốc Minh ly hôn nhaủ Có lẽ chàng chẳng
hề lưu tâm đến? Khi gặp mặt, nàng chỉ hy vọng Tạ Cách Luân sẽ
hiểu điều đó. Lòng nàng rất hờn giận việc chàng chẳng quan tâm
đến vấn đề khó khăn của mình. Nàng tự bào chữa, có lẽ tại Cách
Luân vắng nàng quá lâu, khi gặp mặt lại quên tất cả. Nàng toan
ngỏ lời trước. Nhưng vừa mở miệng muốn hỏi, lại nghĩ thế nào
đó, liền chuyển hướng khác:
- Anh châm cà phê nếu không để dường vào, chắc em uống cũng
thấy ngọt như thường.
- à, để anh làm thử coi, nếu đúng như lời em thì anh sẽ bồng
em mà nhảy một bản.
- Nếu bồng em mà nhảy được, quả là bản lãnh rất cao cường.
Chàng cười ha hả tỏ vẻ rất thích thú. Đã từ lâu, Lộ San vắng
nghe tiếng cười dòn dã của chàng, nàng hiếu kỳ hỏi:
- Cười đắc ý hả?
- Không, cười vì cảm kích chớ, cười vì em đã cho anh tất cả,
mà còn ban tặng cho tước hiệu có bản lãnh cao cường nữạ
Nàng nhìn chàng cảm thấy thích thú quá nên cười mãị
Ước gì có phép tiên để nhốt chàng vào quả tim nàng chừng đó
mới không sợ nàng nào cướp Tạ Cách Luân yêu quí nhất đời của
mình đị
Thấy Luân chuẩn bị vật liệu nấu cà phê, nàng đùa cợt thêm:
- Anh Luân, chắc lúc ở Mỹ anh đã từng làm kẻ hầu bàn?
- à, sao em biết vậỷ
- Thấy cử chỉ của anh quá rành rẽ, chắc anh đã có thụ huấn một
vài khóa nấu bếp nào đó.
- Nếu ở Mỹ Quốc, Anh có thụ huấn mấy khóa nấu bếp, mục đích là
để về nước phục vụ cho em đó.
Câu trả lời của Luân rất đẹp. Khiến cho Lộ San càng thấy say
sưa hơn nữa, nàng tỏ thâm tình:
- Anh dạy em đi, để khi anh mỏi mệt, em sẽ thay công việc đó
cho anh.
- Lộ San! Anh không muốn em làm việc gì cả. Chỉ cần em ngồi
không mà thụ hưởng là đủ lắm rồị
Lộ San bèn ôm cổ chàng mà hôn vào môi má tới tấp. Cách Luân
hỏi:
- Em đến đây đủ cho anh quá vui thích, nên quên tất cả những
chuyện khác. Vậy, kế hoạch của chúng ta hôm nay đã đến đâu rồỉ
- Đâu anh đoán thử coị
- Nhứt định đã thành công, bằng không thì chắc em chưa đến anh.
- A! Lộ San của anh! Thật vậy hả em?
- Ừa!
- Hay lắm! Thật hay lắm.
Luân vui mừng như bay bổng, hôn vào đôi mắt Lộ San, bỗng chàng
phát giác ra mắt nàng rướm lệ Chàng nghi ngờ hỏi:
- Lộ San! Tại sao em khóc?
- Vì em quá đỗi mừng.
- Đôi giòng lệ em là cuộc đời của anh.
- Cách Luân, em chưa biết phải tính sao đâỷ
- Em đừng lo, anh đã có biện pháp rồị Hãy uống cà phê xong,
anh sẽ nói rõ biện pháp ấy cho em nghẹ
Nàng ngoan ngoản như con mèo nhỏ, khi chàng trao cốc cà phê,
nàng như giựt mình tỉnh giấc nói:
- Cám ơn anh.
- Em uống thử xem có ngọt không?
- Ngọt lắm, anh để bao nhiêu đường?
- Một miếng thôi, bởi em đã nói, cà phê chính tay anh pha, nếu
không để đường em uống cũng ngọt mà.
- Anh nhớ dai quá đị
- Do vậy mà gặp em tại An Bình Cổ Bảo chỉ một lần, anh vẫn nhớ
em mãị
- Thật anh quá mạo hiểm.
- Em mới là người dáng hãnh diện, vì em đã thành công trong
việc mạo hiểm. Không bao lâu nữa chúng ta kết đôi chồng vợ,
chúng ta sẽ tự do yêu nhau say đắm.
- Đó là nguyện vọng của em.
- Đương nhiên, cũng là nguyện vọng của anh.
- Cách Luân! Em ly hôn cùng Cốc Minh ...
Luân lập tức cắt đứt lời nàng:
- Lộ San! Kể Từ nay anh yêu cầu em nên xóa bỏ hai tiếng Cốc
Minh trong cuộc đời chúng tạ Anh chỉ biết em đã ly hôn là đủ
rồị Việc quá khứ không nên đề cập đến nữa, hầu tránh những ký
ức buồn bã xâm nhập vào sự vui vẻ của chúng tạ Từ nay nên bàn
luận những vấn đề tương lai thì hơn.
- Duy có anh mới lo nghĩ chu đáo được.
- Nhờ có em anh mới có sáng kiến mà tìm ra những biện pháp chu
đáo đó. Lộ San, em nên cho anh biết, hiện giờ ý của gia đình
em thế nàỏ Cũng đáng ngại chớ.
- Anh nói saỏ
- Nếu trước đây anh không tham gia bữa tiệc gia đình em đãi vợ
chồng giáo sư Lưu Chấn Khải thì rất haỵ Cha mẹ em không biết
mặt anh, đến bây giờ mình trình diện thì hay biết chừng nàọ
- Nhưng, không gặp lại nhau trong bữa tiệc đó, làm sao chúng
ta yêu nhau như ngày naỵ
- Đừng lo ngại lắm, trong bữa tiệc đó quan khách rất đông đảo,
ba má em mới gặp mặt anh một lần chưa chắc đã nhớ. Hơn nữa,
ông bà cũng hay quên, có lần em dắt bạn học đến nhà chơi, lần
sau ba má lại quên phức đị Lúc đó em rất tức, nhưng bây giờ
theo em nghĩ là điều may cho chúng tạ
- Tất cả đều do Thượng Đế đã sắp đặt.
- Bây giờ em dắt anh đến nhà em nhé.
- Ngày đó anh đã ước ao từ lâụ
- Chắc chỉ lo chị Lộ Ni của em không quên anh.
- Chị ấy đâu gặp anh lần nào mà lọ
- Từ Mỹ Quốc anh gởi về bao nhiêu thư đều do chị ấy bắt được.
- Thực vậy thì chị ấy không mấy cảm tình với anh.
- à, chỉ còn biện pháp nầy, anh cải tên được không?
- Tên họ không thể đổi thay vĩnh viễn được.
- Chừng gia đình em biết mà phải đối thì chuyện đã rồị
- Em đúng là con chim họa mi rất thông minh.
- Anh đồng ý không?
- Vì yêu em, bất cứ việc gì anh cũng đồng ý. Nếu hiện giờ em
muốn tắm dầu xăng vào mình anh mà châm lửa thì anh cũng chẳng
chối từ.
- Em cũng vậy, chẳng có việc gì mà không nghe theo anh.
- Thế thì anh muốn ...
- Tùy anh.
- Em hãy tìm cho anh một cái tên khác đị
- Để em suy nghĩ, Tạ, Tạ ....
- Tạ Khoái Lạc?
- Không, Tạ Văn Chi được không?
- Hay lắm.
- Văn chị Gọi dễ dàng lắm.
Lộ San bèn cười đắc ý, nàng nghĩ đến tương lai đẹp đẽ vô ngần
của nàng và chàng vừa ló dạng như ánh bình minh.
o0o
Lộ San và Tạ Cách Luân cùng nhau đi du ngoạn một thời gian. Lộ
San mới tính ra một kế hoạch. Ngày nọ, bà Châu đang ngồi tại
phòng khách chờ con, trong lòng bà không ngớt lo đến việc con
gái vừa ly hôn, bà đang nôn nóng mong chờ, bỗng nhiên con gái
quí của bà về đến; nàng chạy vào nói:
- Má, sao chừng nầy má chưa ngủ?
- Má đang chờ đợi con.
- Bữa nay con về đâu mà trễ, mới 11 giờ mà!
- Như vậy là sớm hơn hôm qua một giờ.
- Ba ngủ rồi hả má?
- Ngủ rồị Lộ San, con hãy ngồi xuống đây để má nói chuyện cho
con nghẹ
- Nghe mẹ nói, nàng ngầm lo lắng, không biết bà nói những
chuyện gì? Nàng bèn chui vào lòng mẹ nói:
- Chuyện gì má nói đi! Con còn phải đi ngủ.
- Lộ San! Con nên biết, má rất lo đến tương lai của con, gần
đây con thân thiết với bạn trai nào, nên nói rõ má nghẻ
- Nếu con không có bạn trai thì saỏ
- Bổn phận làm cha làm mẹ phải lo cho con.
- Hay má không muốn cho con ở tại nhà này, gây tốn kém cho cha
mẹ?
- Không phải má sợ tốn kém, nhưng phận con hiện giờ phải có
chồng.
- Nếu gần đâu con có bạn trai vừa ý thì nói má nghĩ saỏ
- Má không phản đối, nhưng con phải dắt bạn trai con đến đây
để cho người nhà xem mắt mới được. Lộ San, con là gái đã thất
bại trong việc hôn nhơn một lần rồi, lần nầy má muốn con nên
chọn kỹ lưỡng một chút, hiện nay trong xã hội nầy, hạng con
trai giống Cốc Minh không phải dễ kiếm.
Lộ San bắt chước theo lời Tạ Cách Luân:
- Má à, hôm nay trong cuộc đời của con không còn danh từ Cốc
Minh trong ấy nữạ
- Được, con muốn xóa bỏ thì bỏ, tùy ý con!
- Má muốn anh ấy chừng nào đến để ra mắt má?
- Con đã có bạn trai rồi thật saỏ
- Má à, anh ấy là một chàng trai mà phái nữ khi trông thấy
phải ưa thích ngaỵ
- Ngày mai là chủ nhật, con hãy dắt đến đâỵ Tên bạn trai của
con là gì?
- Tên là Ta ... Tạ Văn Chị
- Làm nghề nghiệp gì?
- Chàng là lưu học sinh.
- Hễ cứ là lưu học sinh đều tốt đẹp như con hiểu biết hay saỏ
- Sau khi về nước, chàng làm kỹ sư cho một hãng lớn. Con tin
chắc, khi má thấy anh ấy thì má vừa lòng ngaỵ
Bà Châu ngáp dài nói:
- Nói thì nghe hay lắm, nhưng đợi ngày mai sẽ biết. Khuya rồi,
hãy đi ngủ, má rất mỏi mệt.
Bà Châu vừa ngáp vừa đi vào phòng. Lộ San tạt sang phòng Lộ Nị
Đến nơi, nàng khòm xuống ngó vào lỗ khóa, xem Lộ Ni đang làm
gì, trong phòng tối đen, nàng biết Lộ Ni đã ngủ.
Nàng cũng trở về phòng ngủ, không biết cơn buồn ngủ đã đến tự
bao giờ?
Trưa hôm sau, nàng dắt Tạ Cách Luân đến ra mắt cha mẹ. Quả
nhiên cha mẹ nàng không còn nhớ mặt Tạ Cách Luân. Lộ Ni tuy
thường nhận thư của Luân, nhưng cũng chưa gặp mặt lần nàọ
Từ đó, Tạ Cách Luân thường đến nhà của Lộ San. Vợ chồng lão
Châu đối xử với Luân rất tốt. Đúng ra Tạ Cách Luân chỉ là một
gã gian phu, bỗng nhiên tới lui một cách quang minh chánh đại
với gia đình Lộ San như thế làm sao Lộ San không hài lòng. (Hết Chương 48 ... Xin
xem tiếp
Chương 49) |