Tại vũ hội, không có cô nào mặc đồ dài, cũng
may cho Lộ San đã mặc kiểu quần áo riêng nên rất hợp thời
trang.
Sau khi nhảy xong hai bản nhạc, Tạ Cách Luân tiếp đãi Cốc Minh
và Lộ San rất ân cần. Tạ Đào ý đi một vòng tiếp đãi khách, sau
cùng nàng ngồi xuống bên cạnh Lộ San, trông cử chỉ nàng rất
thích Cốc Minh, tự nhiên trong sự mến chuộng thông thường mà
thôi, không phải nàng yêu Cốc Minh, vì Cốc Minh là bạn trai
của Lộ San.
Lộ San gọi đùa cợt:
- "Thái Đào Khí" chắc mệt lắm hả?
- Mình là chủ mà, phải nhảy hết một vòng, không lẽ khiêu vũ
với người nầy lại lạnh nhạt với người kiạ
- Trong tương lai chắc chắn bồ sẽ là phu nhân của một viên
chức ngoại giao nào đó.
Lộ San bỗng nhiên tự hối, nàng chỉ sợ Tạ Đào ý sẽ hỏi mình đã
kết hôn chưa thì khổ. Cũng may, Tạ Đào ý đáp câu nói của nàng:
- Trời! Mình rất chán làm phu nhân của viên chức ngoại giao,
chỉ vì mặt trăng của Trung Quốc không sáng lắm.
âm nhạc lại trổi lên, Tạ Đào ý lập tức đưa tay ra hiệụ mời
khách, Lộ San bèn nói nhanh:
- Chúng mình hãy nói chuyện thêm một chốc đã.
- Càng haỵ
- Còn hai bác đâu vắng?
- Đừng hỏị Ba tôi ở trên lầu đang quay đao múa kiếm, dầu chúng
ta có làm ồn, ổng cũng không cần biết. Còn má của mình đang
khổ công xây thành đắp lũỵ Mình và anh Luân thì khiêu vũ. Ba
mình thì ổng mê mẩn tiểu thuyết võ hiệp, má của mình thì say
sưa điều binh khiển tướng, lão tài xế thích xem hí kịch, bà vú
khi gặp mình thì nói tía lia, mình đặt cho bà cái biết hiệụ là
"mệ tía lia" cả nhà mạnh ai nấy mê theo sở thích của mình,cũng
vui nhộn.
Kỹ thuật bông đùa của nàng vô cùng khéo, rất hấp dẫn gay cho
kẻ đối thoại không ngưng được tiếng cườị Trừ Lộ San ra, Cốc
Minh thấy có Tạ Đào ý nói chuyện thôi cũng đủ thích thú.
Tạ Đào ý và Cốc Minh đàm thoại, Lộ San vẫn ngồi cùng bàn,
nhưng nàng không để ý nghe hai người nói những gì? Màu sắc của
ánh đèn hồng mờ nhạt; khiến cho khách có cảm giác lâng lâng,
trong không khí huyền ảo, Lộ San chỉ theo dõi hình ảnh chàng
trai anh tuấn là Tạ Cách Luân, chàng đang dìu một cô bạn khiêu
vũ, cô gái tóc lòa xòa phủ lên đôi vai, xoay quyanh trên sàn
nhảy, phất phơ như ánh mây trôi, trong vô cùng đẹp mắt.
Tạ Cách Luân quả là tay cao thủ trong làng khiêu vũ, chàng
nhảy luôn, không nghỉ bản nào, rất nhiều cô gái nhảy với chàng,
Lộ San không sao biết cô nào là bạn gái của chàng.
Cô gái nhảy với Tạ Cách Luân mà nàng đang thưởng thức, đúng là
mẫu người quí phái, nhịp bước nàng rất chững chạc, nàng lặng
yên theo điệu nhạc, không hề nói lời nàọ
Thật rất mâu thuẫn, nàng mơ ước được Tạ Cách Luân mời nàng
nhảy một bản như lần đầu gặp gỡ, nhưng sao cùng nàng lại ước
mong chàng đừng đến mời nàng.
Tại sao lại mâu thuẫn vậỷ Bởi nàng rất ngại bản thân mình
không tự chủ nổi trước sức hấp dẫn của chàng tra mà nàng cho
rằng, khi lưy ý đến nàng nào thì khó ai mà chống lạị Nếu gặp
nhau trong những ngày qua, dầu cho mặt kề mặt cũng không đến
nỗi nào, bây giờ nàng đã kết hôn, chồng nàng hiện ngồi tại đâỵ
Mẹ nàng thường bảo: Muốn cho chồng trung tín với mình, trước
hết mình phải trung tín với chồng. Theo ý nàng, người phụ nữ
đã kết hôn mà còn lưu ý đến chàng trai nào đó, cũng như những
chàng trai đã kết hôn, lại thưởng thức vẻ đẹp một cô gái khác
cũng là thói thường. Huống chi, nàng đã ghi đậm hình ảnh của
Tạ Cách Luân từ năm 14 tuổi, trừ nàng ra, Thượng Đế chưa chắc
đã biết điều bí mật đó. Nếu Tạ Cách Luân đến mời khiêu vũ chưa
biết nàng nên đồng ý hay khước từ?
Cốc Minh gọi nhỏ:
- Lộ San, anh sẽ mời nữ chủ nhảy một bản.
- Ờ! Nàng chỉ ờ theo câu hỏi của Cốc Minh, chớ lòng nàng đang
suy nghĩ chuyện đâu đâụ Tại sao mình lại từ chốỉ Hôm nay mục
đích của mình đến dự vũ hội, mình cũng là một cây mê vũ kia mà.
Nếu Tạ Cách Luân mời, nhứt định mình sẽ nở nụ cười tươi như
hoa, để chàng dìu mình ra sàn nhảy, nhảỵ..
Dứt bản nhạc, Cốc Minh và Tạ Đào ý cùng trở lại bàn. Tạ Đào ý
rời khỏi bàn của vợ chồng nàng. Cốc Minh nói:
- Lộ San! Qua bản nầy, em sẽ nhảy cùng anh.
... Lộ San chỉ nở nụ cườị
Tạ Đào ý bước đến nhìn Cốc Minh nói:
- Anh Minh, cô em bạn dì tôi nhảy rất đẹp, qua bản nầy thỉnh
anh mời cô ấy nhảy một bản. Hà Lộ San, bồ không có ý kiến chớ!
... Lộ San lại chỉ nở nụ cườị
Tạ Đào ý hướng vào Cốc Minh nói!
- Anh Minh! Hãy đến mời cô ấy đi, em sẽ giới thiệụ Hà Lộ San!
Xin phép bồ, giây lát sẽ trở lại đàm đạo nhé.
Bọn họ cùng ra sàng nhảy, Lộ San nghe bản nhạc tuyệt vời, nhịp
bước rất ảo diệụ, trong lòng nàng vô cùng thích thú.
Giây lát sau, Tạ Đào ý không trở lại, mà người đến trước mặt
nàng là Tạ Cách Luân, thấy Tạ Cách Luân đến, tim nàng hồi hộp
từng cơn. Thực ra đến vũ hội, đươc người mời nhảy là chuyện
thường, có gì mà phải hồi hộp?
Nhưng trong ấy nó có nhguyên nhân, cái người sắp mời nàng
khiêu vũ là chàng trai mà nàng đã yêu thầm từ ba năm trước.
Tạ Cách Luân vẫn hào hoa, vẫn lễ độ mời nàng, tin nàng vẫn
không ngớt đập nhanh trong lồng ngực, nhưng nàng vẫn làm tỉnh
đứng lên để cho Tạ Cách Luân dìu nàng ra sàn nhảỵ
Lúc đầu hai người không nói một lời nào, Lộ San có cảm giác
động tác của Cách Luân và Cốc Minh không giống nhaụ Cốc Minh
thì gây cho lòng người khoan khoái đơn thuần. Tạ Cách Luân thì
gây cho đối tượng những phút say sưa thâm trầm và tế nhị Phong
cách chàng không khác một chất men mà không giống chất rượu
thường; chất men của chàng khi uống vào nó sẽ ngấm từ từ vào
cơ thể. Nhịp bước của chàng cũng không giống Cốc Minh hay
những người khác, luôn cả nụ cười rất hào hoa trang nhã, khiến
cho Lộ San có cảm giác thân hình nàng nhẹ nhàng phơi phớị..
Lộ San quên tất cả, nàng để cho chàng dìu nàng bước theo cung
nhạc say sưa, thanh thoảng, yên lành, vui vẻ ... Nàng đang say
mê trong điệụ nhạc dìu dặt, nhịp bước nhẹ nhàng, bỗng nghe
tiếng thì thầm bên tai:
- Lộ San! Cô nhảy hay quá.
Nàng ngửa mặt lên nhìn chàng:
- Tại sao anh nói chuyện với em?
- Không nên nói hả
- Sao khi nãy em thấy anh cũng cô kia nhảy trọn bản không nói
một lời nào, không khác những học sinh trong trường câm điếc
vậỷ
- Ạ!
- Tự nhiên có ly do nào đó chớ.
- Cô muốn nghe lý do đó hả?
- Nếu chuyện nghe được mà không cho nghe, sợ e sẽ thiếu lễ độ
với khách chớ.
- Tôi không thể nói bây giờ, chịu trở thành thất lễ thôị
Họ cùng cười say sưa, không khác đôi bạn tình quen thuộc. Tuy
Lộ San đã có chồng nhưng nàng mới 17 tuổị Nàng nhỏ giọng:
- Có lẽ anh đành chịu thất lễ?
- Tôi không nghĩ điều đó trước mặt cộ
Lộ San lại ngước mặt lên nguýt chàng, hàm chưa những hổ thẹn
và vui thích. Tạ Cách Luân tiếp lời:
- Tôi có thói quen, khi khiêu vũ với cô nào mình không thích,
thì tuyệt đối không nói chuyện.
- Ạ!
- Cổ quái lắm hả cổ
Cổ quái thật, hiềm vì bản nhạc quá ngắn, bằng không, nàng nhất
định phải hỏi cho ra lẽ, thực ra chàng trai nàng đã yêu từ
trước, tánh tình rất cổ quái, nhưng đối với phái nữa chàng có
cái hấp dẫn kinh người, có lẽ cũng vì nhờ tánh cổ quái đó cũng
nên.
- Lộ San! Gương mặt cô ửng hồng.
- Đâu có chị
Nàng bạo dạn mà trẻ lời, nhưng đôi má nàng cảm thấy nóng rang.
Chàng khiêu vũ và nói chuyện, quả nhiên nàng say thích lời nói
và cử chỉ của chàng.
Bỗng Lộ San cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy lo lắng. Kiêu ngạo vì
trong dạ hội nầy, chàng chỉ thích một mình nàng. Lo lắng vì
chàng say mê nàng quá trễ.
- Lộ San! Hôm nay được biết cô, lòng tô cảm thấy muôn vàn sung
sướng.
Câu nói ấy dường như chàng đã nói tại An Bình Cỗ lũy rồỉ Hiện
giờ chàng nói thêm lần nữa, khiến cho quả tim của Lộ San cảm
thấy đau nhói, hôm nay chàng mới nhận biết nàng, nhưng mấy năm
trước đây nàng đã yêu chàng, nàng giả vờ như không lưu ý nói:
- Tự nhiên! Do đó anh đã quên những phụ nữ mà anh đã gặp.
- Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau, để tôi nhớ lại xem ... Xin
lỗi, nhớ không ra rồị
- Anh còn nhớ cách đây ba năm tại một vũ hội ngày lễ đản sanh
không?
- Để tôi nhớ lạị A phải rồi! Có phải cô là một nữ học sinh đi
cùng một cô nữ sinh Đại học.
- Lúc đó, tôi tưởng cô ấy là bạn gái của anh.
- Cô ấy không phải là bạn học, cũng không phải là bạn gái của
tôi, tôi đến đó là do người khác hướng dẫn.
- Tôi còn nhớ cô ấy mặc mày hồng, khi khiêu vũ xong, bèn hướng
anh mà làm dáng.
Như chạm đến ký ức của Tạ Cách Luân, chàng nhìn trân Lộ San
với vẻ thích thú:
- Tôi nhớ ra rồi, lúc đó cô là một cô gái nhỏ rất lí lắc. A!
Sau đó ba năm, trở thành một cô gái đẹp duyên dáng. à, hôm nay
tại Cổ lũy An Bình, chắc cô đã nhớ lại tôỉ
- Nhớ chớ.
Nói xong, nàng cúi xuống, sợ Cách Luân nhận xét vẻ mặt của
nàng. Dứt bản nhạc, Tạ Cách Luân đưa nàng về vị trí cũ, chàng
nói khẽ:
- Cô Lộ San, hai khúc nhạc nầy khiến cho lòng tôi khó thể quên
được.
Nàng chỉ liếc sang Tạ Cách Luân mỉm cười mà không nói, thật ra
nàng đã mất bình tĩnh.
Đến lúc nàng nhảy với Cốc Minh, lòng nàng có cảm giác rất băn
khoăn. Cốc Minh đối với nàng rất đẹp, mới kết hôn trong tuần
đầu trăng mật, không nên có một chút ý tình nào với Tạ Cách
Luân. Trong quá khứ yêu chàng hào hoa đó thì còn tha thứ được,
hiện giờ nàng là gái đã có chồng!
Phong thái đơn thuần của Cốc Minh khiến cho nàng rất khoan
khoái, cái khoan khoái đó nói đã cảnh tỉnh nàng trong cơn mể
Nàng như siết chặt mối đây ân ái với Cốc Minh, có thể chuộc
tội lỗi về tinh thần mình đã óc ý nghĩ lệch lạc? Nàng có cảm
giác nên rời nơi đây càng sớm càng tốt, bằng không, Tạ Cách
Luân sẽ đến mời, nàng không muốn lần thứ hai sa vào vực thẳm
của tình cảm. Tạ Cách Luân đúng là một chàng trai có sức hấp
dẫn nếu nàng không dằn nổi dục vọng sẽ ngả vào vòng tay chàng,
chừng ấy sẽ giải thích thế nào với Cốc Minh.
Nghĩ thế, nàng quả quyết rời khỏi nơi đây, chỉ vì nàng biết
rất rõ, nếu khiêu vũ với Tạ Cách Luân nữa, nàng không thể tự
chủ được. Cái hình ảnh đã giấu kín trong tim mấy năm qua, nó
rất dễ dàng sống dậy, nàng cố gắng áp chế:
- Cốc Minh! nhảy xong bản nầy chúng ta nên về.
- Em ...
- Bỗng nhiên trong mình em cảm thấy hơi mệt.
Cốc Minh lộ vẻ kinh hoảng:
- Chúng ta ngồi chờ dứt bản nhạc nầy sẽ từ giã anh em của Cách
Luân.
- Cũng được.
Trong quá khứ, không khi nào Lộ San đi khiêu vũ lại bỏ về nửa
chừng, nàng có thể nhảy luôn một lượt mười bản nhạc cũng không
thấy mệt. Trong lúc đó, ngoài sàn nhảy họ dìu nhau nhảy nhót
như họ quên tất cả sự vật bên ngoài(Hết Chương 5 ... Xin
xem tiếp
Chương 6) |