Phải rồi, chàng là một người thông minh,
một chàng trai đáng yêu, một chàng trai mà phái nữ không thể
kháng cự lại được, nàng thích ngồi đối diện chàng mãi mãi
không ăn không ngủ cũng đành lòng.
Những lời đó nàng dấu tận trong lòng không tiện nói rạ Tạ
Cách Luân hỏi:
- Sau bữa cơm, chúng ta còn đi đâu nữả
- Ngồi đây mãi không được saỏ
- Ăn xong mà chẳng đi là không mấy đẹp.
Lộ San nghĩ lại, chiều nay phải về sớm, vì khi đi đã nói
với mẹ chồng mình phải về sớm. Nàng nói:
- Tùy anh muốn đi đâu thì đị
- Thật vậy hả? Vậy thì đến nơi anh ở ngồi nói chuyện chơi
có vẻ thích thú hơn.
- Anh ...
- Đêm qua anh ở khách sạn Uy- Ni- Tự
Tuy trong cơn mê loạn, nhưng Lộ San còn tỏ ra lo lắng, nàng
nhỏ giọng:
- Em không muốn đến đó.
- Nghĩa là em không muốn đi theo anh?
- Rủi người quen gặp được, sẽ ăn nói làm sao đâỷ
- Lộ San, dầu cho đến đâu đi nữa, anh cũng không hề xúc
phạm đến em, vì anh yêu em một cách chân thành.
- Em biết điều đó.
- Vậy bây giờ chúng ta đến Bích Đàm chèo thuyền chắc sẽ
hứng thú.
Lúc nàng mười lăm tuổi trong một buổi nghỉ hè, đã có đến du
ngoạn Bích Đàm, nàng chẳng ước ao được cùng Tạ Cách Luân chèo
thuyền lại là gì? Mộng tưởng ngày qua, hôm nay thành sự thật,
tự nhiên nàng không thể bỏ qua cơ hội tốt. Cách Luân lại hỏi:
- Em nghĩ gì, đi được không?
- Em đang nghĩ đến chuyến đi đây chớ.
- Chuẩn bị bơi lội không?
- Cùng anh chèo thuyền du ngoạn cũng đủ rồị
- Hay lắm hôm nay anh không ngớt chèo cho em thỏa thích
trên mặt hồ Bích Đàm.
- Vậy thì đi bây giờ.
- Tuân lệnh.
Bọn họ rời khỏi nhà hàng hào hoa này, gọi xe du lịch mà bao
đị Khi xe chạy qua đường Hoành Dương, Cách Luân bỗng nhiên kêu
tài xế ngừng lại, hướng vào Lộ San nói:
- Em hãy ngồi tại xe chờ, anh đi mua đồ cần dùng, giây lát
sẽ trở lại ngaỵ
Chàng đi xuống tiệm nón mua cho chàng và nàng hai chiếc nón
rơm, mua xong chàng đắc ý vừa cười vừa lên xe, hối tài xế chạy
thẳng đến Bích Đàm.
- Ban ngày mặt trời chói chang, anh không muốn để cho em
dang nắng.
Nàng rất xúc động, tuy nuôi dưỡng mộng đẹp trong lòng nhưng
không nói rạ Lộ San thấy Luân đối với nàng rất chu đáo, nhứt
cử nhứt động, từ lời nói tướng đi của chàng, nàng đều vừa mắt,
nàng nói:
- Cách Luân, anh đẹp quá.
Tạ Cách Luân toan hôn lên má nàng, Lộ San lập tức trề môi
ra hiệu cho chàng biết phía trước còn có tài xế. Luân ngồi
chững chạc lại đôi chút, nhưng tay chàng không ngớt sờ mó vào
tay nàng. Hai người lặng lẽ không nói chỉ thưởng thức cảnh sắc
bên ngoàị
Mải mê say trong mộng đẹp, xe đến tự bao giờ cả hai đều
không hay biết, Lộ San như giựt mình kêu lên:
- Đến rồi, mau quá chớ.
Cả hai cùng xuống xe, so vai bước đi chầm chậm. Luân thấy
Lộ San tay cầm nón rơm, bèn nói:
- ý, sao em không đội nón lên?
- Chút nữa sẽ độị
- Không sợ nắng táp saỏ
- Đi chơi hồ phải tắm nắng đôi chút mới thú chứ.
- Theo ý em, anh cũng lột nón xuống để tắm nắng một phen
nàọ
- Em quá tự do, lắm khi rất vô lý.
- Theo nhận xét của anh, tánh của em mới đáng yêu chớ.
- Lúc đầu thì vậy, sau này sẽ chán.
- Chán! Tiếng cười vang lên ... Anh có thể chán tất cả
những gì của anh, nhưng không thể chán em, nếu không tin thì
anh sẽ thề.
- Cũng thề nữạ
- Xin lỗi, anh đã quên em không thích thề nhiềụ
Đạp lên đá sỏi gồ ghề, Lộ San châu mày nói:
- Hôm nay mặc đồ dài và đi giày cao gót mà đi chèo thuyền
không mấy thú vị.
- Cùng em đi dạo, dầu trong sa mạc hoang vu, anh cũng cảm
thấy hứng thú.
Lộ San cố ý dừng chân lại nói:
- Nếu thế thì chúng ta nên đứng đây, đùng đi chèo thuyền
nữạ
- Rất tiếc Đài Loan nầy không có sa mạc.
Họ vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ, bỗng Tạ Cách Luân bảo Lộ
San đứng chờ, chàng đi giây lát trở lại, mang trên tay chàng
một số chai nước ngọt. Nàng bèn cười nói:
- Thật ngán cái lối xài tiền của anh à.
- Cũng không như những chàng công tử bột đâu, anh
mua sẵn đem theo để đến khi ngồi dưới thuyền khô cổ không
có nước mà uống.
- Bất cứ việc gì anh cũng có lý do vững chắc, để em cầm
tiếp một chaị
- Dạ thưa cô! Để kẻ tiểu sinh nầy cầm cũng được rồi mà!
- Để một mình anh cầm xem không mấy haỵ
- Đừng lo, em hãy mở xách tay ra, để tất cả vào trong ấy,
còn hai tay anh thì để cho chúng ở không.
Sau cùng, hai người thuê một chiếc thuyền nhẹ để thả trên
mặt hồ.
Tạ Cách Luân rất thuần thục, như một tay cao thủ chèo
thuyền. Chẳng những chàng chèo rất nhanh, mà cử động nhịp
nhàng trông đẹp mắt.
Nàng ngưng thần nhìn chàng, có cảm giác như vào một cảnh
giới thần tiên thoảt tục. Nàng cùng Tạ Cách Luân ngồi trên
thuyền rong chơi trên mặt hồ, nàng hồi tưởng như mùa nghỉ hè
năm nào, lúc đó mới mười lăm tuổị Nàng càng nghĩ càng cảm thẩy
thích thú.
Luân thẩy nàng lột nón xuổng cầm tay, chàng ngưng chèo, để
chiếc thuyền bồng bềnh trên mặt nước, rồi bước đến lấy chiếc
nón của Lộ San hai tay dâng lên, vẻ cung kính:
- Lộ San! Em hãy để tự tay anh đội chiếc vương miện này cho
em!
Lộ San có cảm giác như mình đang nhận chịu một lễ đăng
quang rất vinh dự, nàng chồm lại đàng trước cúi đầu cho chàng
đội nón lên đầu, sau đỏ nàng thỏ thẻ:
- Cảm ơn anh.
- Làm lễ đăng quang tượng trưng cho em, anh cảm thấy vinh
dự cho đời anh, cũng là một cái vinh dự khó quên.
- Em rất thích chiếc nón nầy, từ kiểu đến màu sắc của nó.
- Nó tượng trưng cho niềm vui của chúng tạ Lộ San, trông
gương mặt em đẹp hơn trước nhiều, vì nhờ chiếc nón, nó tô đậm
đà thêm cái đẹp chỉ có một mình anh thấy mà thôị Nói thật, anh
không muốn gã đàn ông nào thưởng thức vẻ đẹp ấỵ Kể cả ...
Nói đến đây, chàng ngừng lạị Dĩ nhiên là kể cả Cốc Minh
trong đó! Lộ San bây giờ suy nghĩ rất nhiều việc. Cha mẹ chồng
đối xử rất đẹp, chồng cũng tốt, con cũng ngoan, nhưng tất cả
đều không có trong đầu nàng, hiện giờ mà chỉ có nụ cười của Tạ
Cách Luân là trên hết, những lời nói đẹp dịu dàng đang bao vây
nàng.
Nàng cho rằng mình là người có nhiều duyên may, nên được Tạ
Cách Luân chiều chuộng và thương yêụ Nàng thấy Luân còn muốn
chèo thuyền nữa, bèn nắm tay chàng lại:
- Đừng chèo nữa, để thuyền tự nhiên trôi xuôi theo giòng
nước. Em rất thích như vậỵ
Luân rất thông minh, chàng nhận thấy nàng đã vướng vào lưới
tình.
Chàng mỉm cười đắc ý, nắm lấy tay nàng để vào lòng tay của
chàng.
Nếu nơi đây là một công viên vắng vẻ, hay một đêm tối không
trăng thì có lẽ Lộ San ngả vào lòng chàng rồị
Mới mấy lần gặp gỡ, mà chàng và nàng gắn bó tợ keo sơn, nếu
hai năm trước đây mà Tạ Cách Luân yêu nàng thì không lấy chi
làm khó.
- Lộ San, anh cũng như em, cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Lộ San cười cười, nàng dùng hai tay sửa chiếc nón của chàng
lại cho ngay ngắn và tiếp lời:
- Anh đã quên lần gặp nhau tại An Bình Cổ bảo rồỉ
- Làm thế nào quên được
- Lúc đó anh ốm hơn bây giờ nhiềụ
Chàng nhìn trân Lộ San, dường như chàng không biết nói chi
cả. Giây lâu chàng chỉ gọi hai tiếng:
- Lộ San!
Lộ San có vẻ dùng lời lớn lối:
- Từ nay em có thể trông nom anh.
- Anh sẽ vĩnh viễn không quên lời vàng đá của em. ôi chao!
Gặp nhau làm chi quá muộn.
- Từ này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhaụ
Khung trời sáng lạn hiện lên trước mặt chàng. Chàng gắng
sức chèo nhanh lên. Chiếc thuyền con vượt sóng xuyên qua dưới
cầu treo:
- Cách Luân, chắc anh chèo đã mệt rồị Để em thay chọ
- Em cũng biết chèo nữa à?
- Thì anh dạy em.
- Hay lắm.
Lộ San cao hứng đứng dậy, đến gần Tạ Cách Luân, bởi nàng đi
nghiêng một bên nên chiếc thuyền chòng chềnh sắp lật, cũng
may, Luân rất nhanh tay ôm nàng vào lòng:
- Hãy bình tĩnh.
Nàng và chàng cùng nhau đổi thay vị trỉ, Lộ San khua mái
chèo, nhưng chiếc thuyền dường như cứng đầu không theo lịnh
của nàng điều khiển, nàng nũng nịu:
- Mau dạy người ta đi!
- Anh thấy em không nên học càng hay hơn.
- Sao vậỷ Em muốn học mà.
- Em tập chèo sẽ mỏi tay, chừng đó kêu khổ liền miệng cho
mà xem.
- Anh nhận thấy cơ thể của em không đủ sức saỏ
- Rất mạnh và đẹp nữạ
- Tại sao em muốn học chèo thuyền, anh không chịu dạỷ
- Được, hai tay em cầm gốc chèo như vầy, đưa mình về trước
kéo mạnh về phía saụ Đó, bây giờ thử đị
- Có lý rồi, hãy dạy em thêm nữa đị
- Mới tập đừng nên nóng nảy, cũng đừng thao túng
theo ý mình.
Lộ San bỗng cười sặc sụa, Luân ngạc nhiên hỏi:
- Em cười gì vậỷ
- Anh hãy dựng bảng quảng cáo dạy chèo thuyền chắc chắn có
nhiều cô ghi tên xin học.
Luân cũng tức cười theo nàng:
- Trai gái gì cũng thâu nhận tất cả! Riêng em thì nhập học
hoàn toàn miễn phí. Trưởng ban dạy đặc biệt một mình em thôi