Qua cơn ác mộng, nàng giựt mình thức dậy, xem
thấy Cốc Minh rời khỏi phòng tự bao giờ, nàng xem đồng hồ tay
để trên đầu giường đã đúng 10 giờ.
Bỗng nhiên nàng phát hiện trên gối Cốc Minh có mãnh giấy:
"Lộ San thân ái,
Đêm qua anh ngủ rất say sưa, sớm nay thức dậy thấy em còn ngủ,
anh cảm thấy thiếu sót đối với em. Vì anh ngủ quá sớm, không
an ủi em trong khi em chưa ngủ được, bởi vì sự an ủi rất cần
thiết cho em lúc nầỵ Xin em lượng thứ. Từ này anh cam kết sẽ
không còn thiếu xót với em như trong đêm quạ
Lộ San! Lúc anh bị cơn ác mộng đánh thức, anh nhìn thấy trên
gối có dấu nước mắt thắm ướt gốị Không hiểu vì sao gần đây anh
thường thấy ác mộng? Nhưng anh không bao giờ lo sợ, vì bên
cạnh đã có em. Lộ San! Anh đi vào lớp, không dám làm kinh động
em. Chúc em ngon giấc!
Cốc Minh"
Chàng cũng gặp những cơn ác mộng như mình. Lộ San xem xong lá
thơ của chồng, nàng chỉ nằm mà thở dài, cơ thể như mềm nhũn,
không còn sức ngồi dậỵ Ngồi dậy để làm gì? Trừ ăn và chơi ra,
nàng không muốn làm gì khác nữạ
Bỗng nhiên nàng nghe tiếng gọi ngoài cửa:
- Cô ơi, cô thức chưa, có điện thoại cho cộ
- Bà vú hả? ai gọi tôi đó?
- Không biết, tiếng của đàn ông mà không phải cậụ
- Bà làm ơn lấy quần áo đem giúp tôị
Lộ San mặc áo vào đi thẳng xuống lầu, cầm ống điện thoại lên:
- A lô! Anh đó hả? Mạnh giỏi chớ? à, à! Xin lỗi chúng tôi hôm
nay không rảnh. Hẹn gặp lạị
Khi Lộ San buông ống điện thoại xuống, nàng xoay mình lại thấy
bà vú đứng phía sau, nàng giả bộ cười nói:
- Bạn học của cậu gọi, mời chúng tôi chiều này đến khiêu vũ.
Tôi từ khước lời mờị
Bà vú với vẻ hiền hậu nói:
- Đi chơi cũng không cần thiết cho lắm, rảnh thì đi không rảnh
thì chờ dịp khác.
- Tại tôi rất chán hắn, nên từ chốị Bà vú, tôi đã đói rồị
- Để tôi dọn bữa ăn sáng cho cộ
Bà vú đi rồi, Lộ San thấy vừa ý với điều nói dối của mình,
nàng quay về phòng. Thật ra nàng không thấy đóị Về phòng nàng
nghĩ lấy làm lạ, không biết vì sao mà Tạ Cách Luân lại biết số
điện thoại của mình? Nếu Từ nay, Tạ Cách Luân thường gọi điện
thoại nếu rủi Cốc Minh tiếp, sẽ gây ra nhiều chuyện hiểu lầm,
mình phải trả lời sao cho ổn? Nàng đi tới lui trong phòng, sau
đó đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy vú em đang dắt hai con chơi
trước sân. Chúng rất lanh lẹ, dễ thương, chúng là kết quả của
mối tình chân thật giữa nàng và Cốc Minh.
Nghĩ vậy, Lộ San cương quyết ghìm lòng, tại vì hoàn cảnh, nàng
phải cố gắng xua đuổi hẳn hình bóng của Tạ Cách Luân ra khỏi
hồn nàng. Nếu cảm thấy hèn yếu thì nàng sẽ tìm nhờ chị Lộ Ni
giúp.
Nàng nghĩ phải tìm cách nào để giấu Cốc Minh, và chiều nay có
nên đi gặp Tạ Cách Luân hay không? Có lẽ chiều nay mình cũng
nên đi một lần, để cảnh cáo Tạ Cách Luân, Từ nay không nên tùy
tiện gọi điện thoại bài bữa như thế nữạ
Lộ San đã quyết định đi, nên dùng điểm tâm lấy lệ. Sau đó nàng
tỏ ra vui vẻ, miệng luôn nở nụ cười, để che giấu những bí ẩn
mê loạn trong tâm hồn. Khi thì nàng bồng hai con đùa giỡn khi
thì vào phòng mẹ chồng săn sóc bà và chuyện vãn cũng bà.
Hơn 11 giờ, bà vú lại gọi nàng:
- Cô ơi! Cậu vừa gọi điện thoại về, cho biết trưa nay không về
nhà dùng cơm được, bởi cậu bận đi khánh chúc gia đình người
bạn học. Cô hãy xuống nhà dưới dùng cơm đi, ông đã về rồị
Sau bữa cơm, Lộ San muốn ngủ một giấc, nhưng khó mà nhắm mắt.
Nếu không ngủ được thì thân thể sẽ mỏi mệt không thể nào gặp
Tạ Cách Luân mà coi cho được.
Trưa nay Cốc Minh mà không về càng tốt, nàng đi xuống lầu tìm
lão Vương:
- Tôi muốn mua một ít món cần thiết, nhờ chú giúp tôị
- Cô cần việc gì hãy tự nhiên cho biết, tôi sẽ làm vừa lòng
ngaỵ
- Xin chú làm ơn đi mua giúp thuốc ngủ cho tôị
- Thưa cô, cô ...
Lộ San mỉm cười nói:
- Tôi không tự sát đâu mà sợ. Chú chỉ mua giúp, tôi cần một
viên để dỗ giấc ngủ trưa naỵ Khi mua về xin chú trao lại cho
bà vú cũng được.
Lão Vương đi rồi nàng trở lên lầu, nằm thẳng trên giường. Đôi
mắt nàng mở to nhìn lên trần nhà, tinh thần rất khó chịu,
trong lúc đó tâm hồn nàng như đang xáo trộn dữ dộị Bỗng có
tiếng gõ cửa:
- Ai đó, cứ vàọ
- Thưa cô, cô bảo lão Vương mua vật gì, lão đã mua về đâỵ
- Cám ơn chú Vương và bà vú.
- Thưa cô, cô ...
- Tôi muốn dỗ giấc ngủ trưa, nên phải dùng một viên thuốc ngủ.
Xin bà chớ nói lại cho ba má tôi biết, bởi không có gì hại đâu
mà ngạị
- Tôi biết rồị
- Bà canh chừng đúng hai giờ xin gọi tôi dậỵ
- Tôi xin nhớ.
- Vú à, xin vú đừng quên. Vì chiều nay tôi có hẹn gặp một
người bạn học vào ba giờ.
- Cô hãy ngủ đi, nhứt định tôi không bao giờ quên.
Bà vú bước nhè nhẹ ra khỏi phòng. Lộ San uống viên thuốc vàọ
Nàng nằm dài xuống ôm chiếc gối mà ngủ ...
Bà vú canh chừng không sai chạy một phút nào, đúng hai giờ kêu
Lộ San dậỵ Khi Lộ San tỉnh giấc, bà nói liền miệng:
- Cô ngủ thật ngon, tôi không muốn gọi cô dậy, nếu không kêu
thì sợ cô trách.
Lộ San ngáp dài và cố gắng ngồi dậy:
- Xin vú cho tôi một thau nước rửa mặt.
- Tôi đã sửa soạn xong, cô hãy dậy rửa mặt rồi trang điểm mà
đi, đừng để người bạn học phải chờ đợị
Lộ San vừa súc miệng rửa mặt vừa hỏi:
- Vú à, má tôi đã dậy chưả
- Bà còn ngủ.
- Nếu má tôi có hỏi, xin vú nói tôi đến chơi nhà người bạn học
nhé!
- Tôi sẽ thưa lại với bà. Cô cứ đi, dạo chơi giây lát mà lo
gì.
- Tốt lắm, tôi đi đây, mọi việc nhờ vú nói lạị
- Thật tôi phục cái nước trang điểm của cô, đã mau lại đẹp,
nhứt định bạn học của cô sẽ khen đáo để.
- Tôi sợ trễ giờ nên chỉ trang điểm sơ sài thôị
- Cô trang điểm sơ sài mà đẹp như vậy nếu trang điểm kỹ chắc
chim sa cá lặn hết.
- Vú khen ngợi quá lờị
- Rất tiếc, hôm nay không có cậu cùng đị
Nàng giựt mình vì không đi với Cốc Minh, nhưng cái giựt mình
đó không đánh thức nổi lý trí của nàng, trái lại còn như hối
thúc nàng gấp hơn để tránh cặp mắt của người nhà.
Lộ San vội vã xuống lầu, thấy lão Vương đang lau chùi xe ngoài
sân, nàng bước đến hỏi:
- Chú Vương, ba tôi hôm nay không đi làm việc saỏ
- ông đi rồi, nói ba giờ rưỡi sẽ về.
- Chú làm ơn đưa tôi đi một chốc.
Lão Vương vội thu xếp vật dụng lại, lão mở cửa bước lên ôm tay
lái, Lộ San nói:
- Chú đưa giùm tôi đến đường Bác áị
- Số mấy vậy cổ
- Khi tôi bảo ngừng thì chú ngừng là được.
Lộ San mở xách tay, lấy son phấn dặm thêm và lấy gương soi lại
mặt mày, nàng sợ Tạ Cách Luân chê xấụ Xong đâu đấy, nàng nhìn
ra ngoài cửa xe:
- Đến rồi, chú hãy ngừng đàng trước đó.
Xe ngừng lại, nàng vội vã mở cửa bước xuống, nhưng không quên:
- Cám ơn chú Vương, chú hãy về đị
- Cô có cần tôi đến rước không?
- Không cần lắm, tự tôi đi về cũng được.
Lão Vương vọt xe đi rồi, nàng ngó trước nhìn sau vẫy tay gọi
xe xích lô để đến tiệm cà phê Hoàng Hậụ
Sở dĩ Lộ San không để cho lão Vươg đưa đến nơi hẹn, là nàng cố
ý đánh lạc hướng, không cho lão Vương hay bất cứ ai tò mò mà
biết được hành tung của nàng vì đã có chồng con mà còn hò hẹn
với traị
Nàng rất giận chiếc xe chạy quá chậm, nàng ước gì có cánh thì
đã bay đến nơi hẹn rồị Nếu có người quen thuộc với bên chồng,
rủi họ nhìn ra thì khốn, nên dọc đường đi, nàng cúi gầm mặt
xuống cho đến nơi hẹn.
Đến nơi, Lộ San xuống xe lấy tiền ra trả cho xa phu, và cám ơn
anh ta đã đưa đến nơi đến chốn. Anh xa phu cũng cám ơn nàng,
vì đi một đoạn đường ngắn mà nàng trả đến 20 đồng.
Nàng cũng rất bực mình không mang thuốc an thần theo mà uống
một viên, vì tim nàng đập liên hồi, dường như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực.
Nàng đứng tại cửa quán cà phê một chốc cho tinh thần yên tĩnh,
lấy lại sự tự nhiên rồi mới bước vàọ
- Cô Lộ San!
Tiếng của người đàn ông gọi như quá vui mừng thích thú, chính
là Tạ Cách Luân. Lộ San nhìn thấy chàng, dường như nỗi vui
mừng và nhớ nhung lẫn lộn trong tâm trí nàng. Cả hai cùng gặp
nhau theo sở nguyện của họ. Cả hai cùng nhìn nhau không nói
nên lờị Hai quả tim cùng xúc động như nhaụ Sau cùng Tạ Cách
Luân phá tan bầu không khí yên lặng:
- Tôi vô cùng xúc động vì cô đã đến đúng hẹn.
- Trễ hết 10 phút chớ.
- Miễn cô đến là quí rồị Trễ 5, 10 phút có chi mà phải nóị
Nàng liếc sang chàng rồi cúi đầu xuống mân mê tà áọ Nghe giọng
chàng rót nhẹ vào tai, nàng như say sưa nhầm chất men nồng.
Nàng nhắm đôi mắt lại, lắng nghe quả tim đập liên hồị Đôi má
nàng đỏ bừng vì thẹn, không biết phải mở lời như thế nào cho
hợp tình hợp cảnh.
- Lộ San! Bỗng chàng gọi bằng giọng rất thân mật: Em dùng chỉ
- ... Cho em ... một ly cà phê được rồị
Có lẽ nàng muốn dùng cà phê để thay cho thuốc an thần? Khi cà
phê đem ra nàng chỉ hớp một chút, vì cà phê còn đang nóng.
- Lộ San!
- Ờ!
Nàng chỉ "ờ" một tiếng vỏn vẹn.
- Anh đã gởi rất nhiều tin thư cho em, nhưng không nhận được
một chữ trả lời nàọ
- Anh ...
- Có hơn 10 phong thư chớ chẳng ít.
- Em chỉ có xem một lần thôị
- Tại sao em chỉ xem có một lần?
- à, có lẽ là ...
Lộ San không biết trả lời thế nào cho tiện, nàng nào ngờ chàng
gởi quá nhiều thư như vậỵ Nàng muốn nói có lẽ là bị chị Lộ Ni
thủ tiêụ Phải rồi, đúng là chị Lộ Ni đã thủ tiêụ Tạ Cách Luân
chỉ mỉm cười:
- Thôi, không cần nghĩ đến chuyện đó nữa, mà nên nghĩ hiện giờ
tôi và em đang ngồi tại đâỵ Lộ San, khi được thư em tôi cho
biết là em đã kết hôn rồi, tim tôi đau nhói lên như bị ai vò
xé.
Lộ San cũng không hơn gì chàng, khi đọc cái quảng cáo về hôn
sự của chàng, thì nàng cũng vô cùng đau khổ. Nhưng nàng khó mà
bộc lộ tâm tình mình như Tạ Cách Luân.
Chàng cũng biểu lộ tấm lòng mến yêu chân thật vì hạnh phúc của
nàng.
- Lộ San! Tôi cũng rất mến Cốc Minh.
Nghe nhắc đến Cốc Minh, lòng nàng như một vật ngàn cân đè
nặng, nàng trả lời:
- Anh biết em đã có chồng, sao còn gởi thư hò hẹn đến đâỷ
- Tôi đã nghĩ đến điều đó, nhưng không thể tự khắc phục được
lòng mình. Lộ San! Chúng ta không thể trở thành tình bạn được
saỏ
Lý trí chỉ vững được trong chốc lát, thì tình cảm đã lấn áp,
nàng lẳng lặng mà không trả lờị Tạ Cách Luân lại nói tiếp:
- Thường khi cô có nhớ đến cuộc tái ngộ của chúng ta tại An
Bình Cổ Bảo, và sự gặp gỡ trong Vũ hội tại nhà tôi không?
Chiều nay tôi nghĩ kỹ lại, trên đời nầy, chỉ có em là người mà
tôi yêu hơn cả.
Một câu nói ngọt ngào còn hơn chất mật, gợi cho tâm tư nàng
hồi tưởng lại tất cả, không còn cách nào mà kháng cự lạị Huống
chi hình ảnh kẻ đối thoại đã được ghi sâu đậm vào tâm nàng?
Tình cảnh hiện giờ nàng như đang xa vào trận mê hồn.
- Lộ San!
- Vâng!
- Tuy em đã có chồng, nhưng phải thú thật, là tôi không bao
giờ quên em cho được. Thời gian càng dài sự yêu thương càng
sâu đậm chừng nấỵ
Lộ San như rất khó khăn mới đáp lời được:
- Xin anh đừng nên có thái độ như thế đó.
- Không nên à! Nhưng lòng tôi đã trót yêu mến một người, mà
người ấy không nghĩ gì đến mình thì tôi cũng đành chịu, chớ
biết sao hơn.
Chỉ yêu một ngườỉ Nàng đã chịu đựng dằn vặt mấy năm, hiện giờ
nàng không muốn người mình yêu lại sống trong hoàn cảnh thống
khổ như mình. nàng lắc đầu nguầy nguậy, miệng ngập ngừng:
- Cách Luân! Anh ...
Chàng nghe nàng gọi đến tên mình. Chàng thấy sung sướng lên.
Lập tức nắm lấy tay Lộ San, nàng dùng dằng:
- Đừng, đừng làm vậỵ
- Lộ San! Em vừa muốn nói chuyện gì?
- Em muốn nói, từ nay chúng ta không nên gặp nhau nữạ
- Không gặp mặt em, tôi phải ...
- Anh yêu người khác.
- Lộ San! Nếu phải làm như thế thì tôi khó mà sống cho được,
em nghĩ, muốn gặp em nào phải là chuyện dễ.(Hết Chương
27 ... Xin
xem tiếp
Chương 28) |