Vừa qua bốn ngày, tên mang kiếng đen lại xuất hiện trước Lộ
San. Nàng kinh ngạc hỏi:
- ông lại còn tìm tôi làm gì?
- Cô Lộ Minh, xin cô cảm phiền, với thiện ý, tôi tìm cô để bàn
một vài câu chuyện.
- Tôi thanh minh trước cùng ông, nếu bắt tôi chạy tiền nữa,
thì nhứt định không có.
- Hiện giờ tôi không yêu cầu gì nơi cô, nhưng khi cần yêu cần
thì không phải một vạn mà tám vạn hay mười vạn cũng không
chừng.
- ông đem giết chết tôi cũng không có số tiền đó.
- Chúng ta bàn đến chuyện đó nữa làm gì, hôm nay tôi không
phải tìm cô để yêu cầu tiền.
- Ngoài tiền ra còn có chuyện gì cần bàn?
- Mục đích tôi tìm cô hôm nay để chúc mừng.
- Chúc mừng? Tôi chưa sanh, cũng chưa kết hôn.
- Chúc mừng cô gặp Hồ Mộc Kỳ, một vị chủ hãng giàu có lớn, nên
tôi tìm cô mà chúc mừng.
- ông ...
- Tôi không phải nói càn nói bướng. Cô Lộ Minh, tài sản của Hồ
Xưởng trưởng, có lẽ từ một trăm vạn trở lên ...
- ông ấy là bạn học của tôị
- Nhưng hiện tại hai người đã ở chung nhaụ
- ông nói càn.
- Ha ... ha ... ha ... Đối với những ngôi sao ca hát, không
bao giờ tôi nói càn, cũng như cô chẳng hạn.
- ông lại còn có mục đích gì?
- à! Tôi đã nói hôm nay không có mục đích gì.
- Thế thì hẹn gặp lạị
- Cô Lộ Minh! Tôi còn ít lời xin cho cô biết rõ.
- Xin ông nói mau đị
Lộ San dừng chân lại, tỏ vẻ rất khó chịu, trong lòng nàng vừa
nghi ngờ vừa đau khổ. Gã đeo kiếng đen cười nói:
- Xin cô thong thả đi, tôi có làm điều gì không phải với cô
đâụ
- Xin ông hãy nói, yêu cầu ông nói maụ
- Được, tôi nói đây, xem lần trước cô rất hào phóng giúp tôi
một vạn đồng, do đó tôi phải chiếu cố đến cộ
- Cám ơn ông.
- Cô Lộ Minh, chuyện quan hệ là do Hồ xưởng trưởng ...
- Nghĩa là saỏ
- ông ấy là người đàn ông đã có vợ, cô nên biết điều đó.
- Biết rồị
- Thế mà cô ...
- Tôi đã nói, tôi và Hồ Mộc Kỳ là bạn học nhiều năm bây giờ
mới gặp lại nhau, không có quyền giao thiệp với nhau saỏ
- Ở chung nhau thì vượt ngoài tình bạn rồi cô ơi! Theo ý tôi
thì không có gì.
- Thế là được rồi, ông còn muốn nói gì nữả
- Nhưng đối với vợ Hồ xưởng trưởng mà nói thì không thể nào
tha thứ được.
- Bởi chị ấy đối không phải với chồng.
- Người đàn ông có vợ lẽ nào không nói xấu vợ nhà.
- Chị ấy đã biết?
- Sao lại không biết.
Lộ San rất lo sợ, nhìn gã đeo kiếng đen, nhưng nàng trấn tĩnh
nói:
- ông muốn làm trung gian dở trò gì đâỷ
- Ha ... ha ... ha ... Cô Lộ Minh, cô đừng nhìn tôi làm một
trò cười, bộ cô nghĩ, tôi chỉ làm trung gian để đùa cợt với cô
saỏ
- Thế là ông vấn vít theo tôi làm gì?
- Đến nước nầy tôi phải nói rõ cho cô biết, bằng không cô cho
rằng tôi vấn vít theo cô để gây ra những trò bất hảọ
- Sớm giờ ông mãi nói vòng vo, chưa nói rõ chủ đề.
- Chỉ vì cô là Lộ Minh lần trước đã giúp tôi một vạn đồng ...
- Thì giao tiền cho ông rồị
- Do đó, tôi xin giúp cho cô một việc.
- Tôi không phải là kẻ phạm tộị
- Không thể chẳng nói cô đã có tội phạm gia tình người khác.
- Tôi ...
- Nói thật, tôi đã được bà Hồ Mộc Kỳ mướn ...
- Làm gì?
- Điều tra hành động bên ngoài của Hồ xưởng trưởng.
- ông sẽ báo cáo với người chủ đã mướn ông?
- Bây giờ bàn đến chuyện tôi giúp cho cô Lộ Minh! Tôi ...
Lộ San đã đoán trước nói:
- Đúng rồi! Tôi còn chưa biết tiên sinh gọi là gì?
- Tùy Tiện.
- Được rồi, vậy tôi gọi ông là Tùy Tiện tiên sinh, xin ông
tiếp tục nói đi!
- Cô Lộ Minh, cô chẳng những là một ngôi sao sáng đang lên, mà
lại có nghĩa khí nữa, còn tôỉ tôi sẽ đối với chủ mướn tôi mà
nói rằng, Hồ xưởng trưởng không có hành động nào sái quấy ở
bên ngoài, đừng nói có bạn gái thật sự, cho đến bạn dắt đi xem
xi-nê, đi vũ trường cũng không có nữạ
- ông nói dối rất tài, chắc chắn chủ mướn ông sẽ tin?
- Điều đó không phải tôi cố ý thổi phồng trước mặt cô, tôi chỉ
nói một câu, cũng bằng Hồ xưởng trưởng nói hàng trăm câụ
- Tôi rất đồng tình với chủ của ông, chẳng những tốn tiền mà
còn bị gạt.
- Nếu tôi cứ nói thực, thì đối với danh dự của cộ ...
- ông khỏi cần nói hết lờị
- Tôi cũng đồng ý với Hồ xưởng trưởng, bởi vợ của ông không
khác một con hổ cái, huống chi cô là một người đẹp hoàn toàn?
- ông còn chuẩn bị gì nữa đâỷ
- Tôi chỉ tìm cơ hội để gánh vác trách nhiệm cho cộ
- ông nên nói rõ muốn chừng bao nhiêủ
- Tôi đã nói hôm nay không thể mở lời với cộ Phải rồi, Hồ
xưởng trưởng đi Đài Bắc về rồi chớ! Cô thấy chưa, tôi là thằng
hay quên, ông ấy nói đi Đài Bắc một tuần là để gạt vợ mà thôị
- ông điều tra thật chính xác.
- Đó cũng là công tác đáng kể, mà không báo cáo với chủ mướn,
chỉ nhận tiền chủ mướn mà tôị Nhưng sự kiện phải cần biết rõ.
- ông rất lanh lợị
- Tưởng thưởng làm gì. Cô Lộ Minh, sự tình đến đây không thể
chấm dứt. Còn phải tính toán dứt khoát nữa chớ? ý chà! Đời
người sao lắm cảnh rắc rối giàu có như Hồ xưởng trưởng mà có
vợ quá dữ, khiến cho ông ta tối ngày ăn ngủ không yên.
- Không có vậy, làm sao ông có cơ hội làm tiền hai bên.
- Ha ... ha ... ha ... Cô nên hiểu rõ, túng thiếu nên cực
chẳng đã phải lãnh mối kiếm chác, lúc đầu tôi rất lười biếng
trong công tác nầy ghê đị
- ông chưa nói rõ cho tôi biết!
- Nếu có việc gì, tôi sẽ báo cáo cho cô biết. Phải rồi, à, tôi
có nghe có một số người theo cô quấy nhiễu mãi phải không?
- Đúng vậy, bị họ vấn vít lắm khi ca hát không muốn được.
- Từ nay có bọn người đó thì cô nên nói Tùy Tiện muốn gặp họ
là đủ rồị
- Sao ông không tuyên bố cùng thủ hạ, bảo họ đừng nên làm
phiền tôi nữạ
- Căn cứ theo qui luật thì tôi không thể tuyên bố như thế
được. Cô Lộ Minh, Từ nay cô yên lòng, miễn tôi nói một lời thì
cô khỏi bị phiền phức nữạ
- Cám ơn ông.
- Hẹn gặp lạị
Lộ San nhìn theo tên đeo kiếng đen đi mất hút trong đường phố,
nàng rất hận không thể gọi cảnh sát bắt hắn cho khuất mắt.
Nhưng nàng không thể làm thế được, chỉ vì tên lưu manh đã nói
là nàng có tội phạm vào gia đình người khác.
Nàng về đến nhà thì bà Lý đã dọn cơm trưạ Lộ San xem đồng hồ,
nếu chờ tan sở Hồ Mộc Kỳ về thì chỉ chờ 20 phút nữa, tinh thần
nàng hoảng hốt ngồi dựa tại ghế sofạ
Nàng ăn năn cho mình tại sao quá dễ dãi cho Hồ Mộc Kỳ cùng
sống chung? Bằng không, thì đâu bị tên Tùy Tiện bắt buộc cho
nàng phải khó xử. Hiện giờ phải đối phó với tên Tùy Tiện, bằng
không thì hắn báo cáo với vợ Hồ Mộc Kỳ, nếu người đàn bà hung
hăng có đến đánh ghen thì nàng không thể chịu nổị
Nàng đang ôm đầu sầu khổ, bỗng nghe tiếng chân đi tiếp theo
đó, Hồ Mộc Kỳ với giọng thân thiết:
- Lộ San!
Nàng đứng lên lấy lượt chải sơ đầu tóc, nói:
- Mộc Kỳ! Em đang ở đâỵ
- Bà Lý đã dọn cơm rồị
- Em đang chờ anh về đó chớ.
- Cám ơn em.
- Má Lý có nấu những món anh ưa thích.
- Lộ San! Từ nay cứ theo ý kiến của em, em thích gì thì anh
dùng nấy, còn anh thì "tùy tiện".
- Tùy Tiện? Nghe chàng nói đến tùy tiện, nàng bỗng nhớ đến gã
đeo kiếng đen.
- Chuyện gì? Sao bỗng nhiên mặt biến sắc vậỷ
- Không có chi, em chỉ mừng vui có anh bên em.
- Cùng em ở chung, dầu phải ăn cơm nguội canh lạt anh cũng cảm
thấy vui vẻ vô cùng. Lộ San! Một người không thể đủ sinh hoạt,
đau khổ nầy, không thể lấy vật chất mà bù đắp cho được.
- Mộc Kỳ! Anh hãy ăn đi!
Chàng ăn ít miếng rồi nói:
- Lộ San! Trên đời nầy không hiếm chi người không biết bao giờ
mới thoả mãn dục vọng, chỉ có anh là ngoại lệ, được chung sống
cùng em là anh thấy đầy đủ quá rồị
Lộ San chăm chú nhìn chàng:
- Mộc Kỳ, em không có cách nào không yêu anh cho được.
- Anh cũng thế, không thể yêu ai ngoài em rạ à, Lộ San, đến
lúc nào rảnh, chúng ta cùng đi viếng An Bình Cổ Bảo ...
- Không, em không đi đâu hết ...
Lộ San bỗng nhiên thất thần kêu lên, chỉ vì nàng nhớ lại cũng
tại An Bình Cổ Bảo mà khởi đầu cho cuộc đời nàng như chiếc
thuyền trôi trong cơn sóng gió. Hồ Mộc Kỳ sững sờ giây lát bèn
hỏi:
- Lộ San! Em làm sao vậỷ
- Không, chỉ vì An Bình Cổ Bảo em có đi qua rồi, không có gì
vui mà du ngoạn, do đó em không muốn đị
Dùng cơm xong, hai người cùng lên giường mà ngủ. Lộ San nghĩ
đến những người chồng nàng đã đi quạ Cốc Minh thì trước khi
ngủ, chàng sờ mó hôn hít rất lâụ Tạ Cách Luân trước khi ngủ
trưa cũng có thói quen rất xấu đó. Duy có Hồ Mộc Kỳ, trước khi
ngủ, chàng nằm rất êm thắm, không hề làm rộn nàng. Đời nàng đã
trải qua nhiều biến đổi bể dâụ Hiện giờ nàng rất yêu tánh trầm
tĩnh chân thật của Hồ Mộc Kỳ.
Nàng lại nghĩ đến gia đình, đã hơn một năm rồi, nàng không
viết một giòng chữ gởi về thăm cha mẹ và chị.
Có lẽ ba má nàng cho rằng nàng sống với Tạ Văn Chi rất yên ổn.
Gia đình đâu có ngờ Tạ Văn Chi tức là Tạ Cách Luân nay đã
chết? Gia đình đâu có biết nàng hôm nay đã đắm chìm trong nghề
ca nữ, lại cùng chung sống với người đàn ông đã có vợ. Nàng
rất hổ thẹn, không còn mặt mũi nào mà viết thư về gia đình, mà
viết thế nào đâỷ
Nhứt là hổ thẹn với chị nàng. Khi nghĩ đến Lộ Ni, nàng nhớ tới
người bạn trai đánh giày của chị, không biết bây giờ họ đã kết
hôn với nhau chưả
Bỗng nhiên Lộ San rơi đôi giòng nước mắt, nhứt là nàng thương
nhớ mẹ và hai đứa con thợ Nàng cảm thấy vô cùng đau xót, cũng
tại mình gây ra nên xấu hổ mà không còn mặt mũi nhìn con.
Nàng nhìn đồng hồ để gọi Hồ Mộc Kỳ đi làm việc, mỗi khi Hồ Mộc
Kỳ ngủ trưa tại đây, khi chàng thức dậy thì sẽ lén ra đi, chớ
không hề làm cho nàng mất giấc ngủ. Giây lát sau, chàng thức
dậy, cũng như hằng bữa, chàng sẻ lén ra đi, nhưng Lộ San không
hề ngủ được, nàng lăn qua chỗ nằm của chàng, nhờ hơi ấm mà
nàng cảm thấy dễ chịu, nên nhắm mắt lạị
o0o
Sau khi hát xong, Lộ San toan trở về, bỗng nhiên nghe ông Giám
Đốc gọi:
- Cô Lộ Minh ơi, có điện thoại của cộ
- Ai gọi tôi đó?
- Tiếng đàn ông.
Nàng bỗng thấy hứng khởi lên, chắc chắn Hồ Mộc Kỳ đã gọi để
đến rước nàng. Lộ San lật đật chạy đến phòng Giám Đốc, nhìn
thấy ông Giám Đốc đã đi rạ Nàng rất mừng:
- A lô! Có phải Hồ đó không?
- Cô Lộ Minh, tôi không phải là Hồ xưởng trưởng, mà chính là
Tùy Tiện đâỵ
- à, Tùy Tiện, ông gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?
- Mấy ngày qua không gặp mặt, cô mạnh giỏi chớ?
- Vẫn mạnh. Cám ơn ông.
- Tôi không nghĩ đến việc tìm cộ Nhưng có việc rất bất lợi cho
cô, nên buộc lòng phải cho cô biết.
- Việc gì mà bất lợi cho tôỉ
- Trong điện thoại bất tiện nói rõ, xin mời cô đến cửa chánh
của sân vận động, nhưng cô chỉ đi một mình thôi, nếu trong 10
phút cô không đến thì kể như tôi không thể chờ cộ
- Được, tôi sẽ đến ngaỵ
Nàng buông ống điện thoại xuống, đứng ngẩn ngơ giây lát. Giám
Đốc bước vào hỏi:
- Cô Lộ Minh, dường như có việc gì khó khăn cho cổ
- Không, tôi đang nghĩ cách ... đối phó.
- Đối phó? Chuyện gì mà phải đối phó?
- Bọn đàn ông hôi thối, họ mời tôi dùng cơm. A, xin lỗi, tôi
nói rất nhanh, vì ông Giám Đốc cũng là phái nam.
Hứa Thế Lâm cười cười nói:
- Tôi không hôi thối thì thôi chớ hề gì.
- Xin kiếu ông chủ, ngày mai gặp lạị
- ý! Cô Lộ Minh nè, khách mộ điệu say mê cô chẳng những hát
hay lại đẹp, tôi đề nghị cô thường thay đổi kiểu tóc, để cho
họ có ấn tượng thấy cô mãi mới trong lòng họ.
- Có lẽ khách mộ điệu đã chán lời ca, và chán cả thân hình tôi
nữa, tôi mong sao hợp đồng sớm mãn phứt cho rồị
- ý! Cô đừng nói vậy chớ, tôi rất vui vẻ tái ký hợp đồng với
cô kia mà.
- Đến chừng đó sẽ haỵ Nếu tôi không kẹt ca hát ở đây thì tôi
đã đi La Mã rồị
- Đêm mai có mấy người bạn từ ngoại quốc mới về. Họ muốn đến
nghe cô hát, do đó, tôi cho cô biết đêm mai rất quan trọng,
tôi sẽ đứng ra giới thiệu cộ
- Đêm mai sẽ hay, tôi bận chuyện phải đi ngaỵ
Lộ San đi vội vã đến chánh môn của sân vận động. Vì nói chuyện
cùng ông chủ nên trễ hết mấy phút. Khi nàng vừa đi đến thấy
Tùy Tiện ngồi sẵn tại đây, sắc mặt của hắn nghiêm nghị không
nói một lờị Nàng bước đến nói:
- Xin lỗi ông, tôi trễ hết mấy phút.
- Thật tôi quá vô tình, cô đến trước mặt mà tôi không biết.
- Đừng nói không hay biết!
Hai người cùng bách bộ đi đến một nơi cây cỏ rậm rạp rồi dừng
lạị Tùy Tiện trông bốn bên nói:
- Cô Lộ Minh, cũng may cô đến một mình, bằng không, tôi đã
chạy rồị
- Tôi đã nói, tôi không bao giờ báo cảnh sát, huống chi quanh
mình tôi không thiếu lâu la của ông anh chừng. Nếu như tôi
không đi đến một mình thì ông đã đi mất dạng rồị
- Tôi rất khâm phục sự thông minh của cộ
- Nhưng không trốn thoát bàn tay của ông.
- Thật ra, tôi hết lòng bảo vệ cộ
- ông nói gì bất lợi cho tôị
- Đúng vậy, bằng không, đâu dám lãng phí ngày giờ của cộ Chỉ
vì cô và Hồ xưởng trưởng như đã kết hôn rồị
- Xin ông nói giùm vắn tắt.
Tùy Tiện bật lửa châm thuốc hút nói:
- Được rồi, chiều nay vợ Hồ xưởng trưởng nhờ tôi đi tìm giúp,
vì bà ấy nghe người ta nói lại gặp Hồ xưởng trưởng đi trên
đường phố. Nên bà ta hồ nghi ông không đi Đài Bắc. Những ngày
qua ông cũng không về nhà, khiến cho bà hồ nghi ông có tình
bên ngoàỉ Do đó, bà đốc thúc tôi hết sức điều tra, nếu biết
ông có vợ lẽ thì cho bà hay, bà sẽ thù lao trọng hậu (Hết Chương 62 ... Xin
xem tiếp
Chương 63) |