Tạ Cách Luân đáp lại một cách rất rõ ràng:
- Lúc ba tôi không có có gởi tiền qua, tôi có làm mướn một vài
lần, sau đó tôi thề nguyện không làm gia bộc cho họ nữa, ai
đời đường đường thân trai bảy thước như vầy, mà đi đến xứ
người lại đi làm thuê ở mướn thì chịu sao nổị Nếu sau nầy mà
ba tôi không gởi tiền cho, thà là trở về nước đến mấy trạm xe
lửa đánh giày cho khách coi còn được hơn.
Lời của Cách Luân gây cho cả bọn cùng tức cười, riêng Lộ San
thì nàng thích thú hơn ai hết, nàng thầm khen Cách Luân có chí
khí. Lộ San liếc sang chàng, đôi má nàng đỏ bừng vì thẹn, nàng
cúi xuống giả bộ lấy khăn tay trong xách, nàng chỉ sợ Cốc Minh
sẽ phát giác rạ
Tạ Đào ý đang cầm tấm thực đơn tính tiền. Lộ San lấp tức nói:
- Cốc Minh! Tính tiền đi anh.
Tạ Đào ý trợn mắt nhìn Lộ San:
- Lại có chuyện khách tính tiền nữa saỏ Các người hãy xem đây
thì biết, họ đã biên vào sổ của ba tôi rồị
Anh em Tạ Cách Luân đưa vợ chồng Lộ San đến lữ quán. Lộ San cự
tuyệt, cho rằng hai người ở lữ quán rất xa, nên họ cùng chia
tay nhau, khi anh em Đào ý đi rồi, Cốc Minh nói:
- Lộ San! Cô bạn học của em lanh quá.
- Trong trường, bạn học tặng cho nàng là Học hiệu hoa, chỉ vì
cô ta rất liếng xáo, nên họ tặng cho biệt hiệụ là "Hoa khôi cà
rởn".
- Anh hy vọng dạ hội đêm nay em được mãn ý.
- Cám ơn anh! Trong thời gian chúng ta hưởng tuần trăng mật,
lại gặp bạn học chí thân, lại có ....
- Có gì nữả
- Không ... không có gì.
Lại có chàng trai mà Lộ San yêu từ thuở nào nay nàng đã kết
hôn rồi, gặp lại chàng là ngoài ý muốn. Nàng cắp tay Cốc Minh
từ từ bước đi, nhưng thâm tâm nàng vẫn nhớ đến Tạ Cách Luân,
chàng cùng em đi du ngoạn, có lẽ chàng hiện giờ không có bạn
gái cũng chưa biết chừng? Nàng tự buồn cười cho mình, hơi đâu
mà quan tâm đến vấn đề không đâu, hơn nữa, Tạ Cách Luân là một
du học sinh, đừng nói chàng không có bạn gái, không chừng tại
Mỹ Quốc chàng đã có bằng lố bạn gái mũi cao, tóc vàng, mắt đục
cũng chưa biết chừng. Lộ San đang miên man suy nghĩ bỗng nghe
Cốc Minh hỏi:
- Lộ San! Từ lúc chúng ta kết hôm đến nay, anh chưa từng thấy
em viết thơ cho một bạn học nào hết vậỷ
- Em cũng nghĩ đến họ, nhưng không biết địa chỉ.
- Họ tưởng anh là bạn trai của em.
- Thì họ ngợi khen chớ saỏ
- Phải rồị Anh được một bạn gái như em thì anh rất kiêu ngạọ
Lộ San nở nụ cười tươi như hoa buổi sáng, Cốc Minh tiếp lời:
- Nếu anh không lầm, Tạ Cách Luân cũng say mê phong thái của
em.
- Chỉ ngại rằng em đã kết hôn rồị
- Lộ San!
- Em đã vĩnh viễn thuộc về anh, Tạ Cách Luân hay hoặc bất cứ
ai sẽ không còn cơ hội nào nữạ
Chàng rất mãn ý về câu trả lời của nàng. Cốc Minh tự nhủ thầm,
có vợ đẹp là miếng mồi để cho các chàng trai thèm thuồng nhưng
từ nay mình nên rộng rãi thêm, bởi Lộ San đã thuộc về của
riêng mình rồi mà.
- Cốc Minh! Anh đang nghĩ gì?
- Anh đang nghĩ về vũ hội đêm naỵ Nhứt định em sẽ là hoa khôi
của vũ hộị
- Anh có cho phép các chàng trong vũ hội nhìn em không?
- Đương nhiên anh xem đó là điều vinh hạnh.
Đôi bạn vừa đi vừa chuyện trò, về đến lữ quán, nàng hầu phòng
cho biết, quần áo của hai người đã giặt và hấp xong, hiện đang
sẵn sàng trong tủ áọ
- Lộ San, em muốn tắm gội ngay không?
- Em muốn chớ, vì cảm thấy nóng bức quá.
Cả hai tắm gội xong thì đồng hồ chỉ 7 giờ, cũng đã gần giờ hẹn
với Tạ Cách Luân. Lộ San mở tủ áo, nàng nghĩ nên hỏi ý kiến
của Cốc Minh về lối ăn mặc cho dạ hội, Cốc Minh nói:
- Lộ San, đến đây em phải tùy theo lối ăn mặc của bạn học, có
thể ăn mặc thế nào để đến Đài Nam Công Viên, đến miếu Khổng Tử,
Thủy Tiên Cung, Xích Khám lầu thảy đều hợp cả.
- Ngày mai mình định đi chơi đâủ
- Sáng mai chúng ta dậy thật sớm.
Sợ e khó dậy sớm, không hiểu dạ hội đêm nay đến mấy giờ giải
tán? Nàng bèn hỏi:
- Cốc Minh! anh chọn giúp cách ăn mặc đêm nay cho em coi nàỏ
- Để anh xét lại ... A, nên mặc đồ dàị
- Tại sao vậỷ
- Em đã quên rồi sao, thân hình em có những đường cong tuyệt
đẹp?
- Em lại thích mặc kiểu quần riêng áo riêng.
- Tại sao vậỷ
- Em không muốn mình ăn diện như một ngườn đàn bà đã có chồng.
Cốc Minh nhìn thẳng vào nàng nói:
- Em là vợ vừa cưới của anh kia mà.
- Em mới 17 tuổi mà kết hôn, đứng trước mấy con bạn khó coi
lắm.
- Tùy ý em, mặc kiểu quần tây cũng đẹp cũng quyến rũ vậỵ
- Cốc Minh, em không đánh phấn thoa son.
- Được, để cái đẹp tự nhiên càng hay, giống như cô học sinh 17
chớ gì.
- Anh không thích em như thế đó hả?
- Thích chớ, Lộ San! Nói thực, dầu em mặc quần áo rách, đối
với anh vẫn thấy em đẹp.
- Cốc Minh! Anh hãy nhắm mắt lại đị
- Chi vậỷ
- Em thay đổi quần áọ
- Chúng ta là ...
- Là gì cũng không được nhìn hết a!
- Được rồi, anh nhắm mắt đâỵ
Lộ San thay đổi y phục rất nhanh, nàng lại kêu lên:
- Cốc Minh! Anh hãy giúp đeo chiếc vòng cho em coị
- Phải nhắm nghiền đôi mắt lại giúp em hay saỏ
- Khỏi cần nhắm.
Cốc Minh bước đến giúp đeo nhẹ chiếc vòng vào cho nàng, chàng
sợ nàng trầy da thịt, nên cố gắng đeo vào rất nhẹ cho nàng,
xong đâu đấy, chàng hôn vào ót nàng tới tấp và nói:
- Lộ San!
Chàng êm ái gọi nhỏ. Nếu không đi dự hội, chàng sẽ ôm nàng đến
giường ngaỵ Nàng nhìn vào gương thấy chàng đang ôm nàng phía
sau, nàng vả nhẹ vào má chàng:
- Cốc Minh, anh đang nghĩ gì vậỷ
- Vừa rồi em đã bảo anh nhắm mắt lại kia mà.
- Anh có nhắm không?
- Chẳng những anh nhắm lại, mà còn dùng tay đè lên mắt nữa là
khác, chỉ hi hí một chút thôị
- Anh đã nhìn lén em rồi đó?
- Nhìn chút ít thôị
- Anh hư lắm, em hổng chịu đâụ
- Thôi mà, anh nói gạt em chớ đâu có dòm lén, anh đã nhắm
nghiền mắt lại, nào có thấy gì đâụ
- Quỉ mà tin anh á!
Họ cùng say sưa trong phút giây đầm ấm, họ cùng khắng khít
không rời nhau, tại Cốc Minh quá tham lam? Hay tại Lộ San tham
lam? Đúng ra họ cùng tham lam cả, chỉ vì họ đang trong tuần
đầu của tân hôn kia mà! Trong phút giây say sưa, nàng thì thào:
- Quỉ nà, anh làm cho quần áo bàu nhàu hết, làm sao mà đi dự
hộị
Cốc Minh ôm nàng mà khiêu vũ, tự nhiên nhịp bước rất đẹp, vì
họ đã biết nhảy rất rành từ lúc 13, 14 tuổị
- Chúng ta khiêu vũ, giống như mây trắng bay phất phơ trước
luồng gió nhẹ.
- Cốc Minh à, em có một vấn đề muốn nói, nhưng chưa biết anh
đồng ý không?
- Chỉ trừ em yêu người khác, kỳ dư anh thảy đều đồng ý cả.
Lộ San cười khanh khách nói:
- Ngốc tiểu tử ơi! Hiện giờ em là vợ anh, sao em lại đi yêu
người khác? Từ nầy em hổng chịu nghe anh nói vậy nữa đâụ
- Haỵ
- Cũng không đồng ý anh suy nghĩ theo kiểu đó nữạ
- Hay lắm.
- Chỉ còn không đầy 10 phút nữa, hãy thay đồi đi, đừng để cho
Tạ Cách Luân đến phải chờ đợị
- Được rồị
- Cốc Minh, nếu có người hỏi, chúng ta sẽ nói chưa kết hôn
nhau thì càng tốt.
- Cũng được.
- Cũng bất tiện quá, ngày hôm qua mình đã nói kết hôn, vì sao
hôm nay lại nói chưa kết hôn?
Cốc Minh vừa thay y phục vừa kêu lên:
- Lộ San!
- Nếu trong vũ hội có nhiều cô gái, chỉ một mình em là đàn bà,
thật khó chịu quá.
- Điều đó có hề chỉ
- Em không muốn vậỵ
- Cũng được!
- Chắc anh không vừa ý?
- Đâu có.
Điểm này chàng cũng đồng ý, tuy nhiên chàng đáp lời nàng một
cách gượng ép. Bỗng trước cửa có tiếng kèn xe inh ỏị
- Cốc Minh, chắc chắn anh Tạ Cách Luân đã đến.
- Tiểu thơ! Chúng ta hãy đi maụ
Nghe Cốc Minh gọi mình bằng tiểu thơ, Lộ San rất thích thú, lẹ
làng hôn vào má chàng và họ ra khỏi phòng trọ.(Hết Chương 4 ... Xin
xem tiếp
Chương 5) |