- Hát dở lắm, em không hát nữa đâụ
- Hay, hay quá.
- Thật vậy hả?
- Không gạt cô đâu, cô nhứt định sẽ trở thành ngôi sao sáng.
- Nếu ngày đó có đến, vinh dự đều do anh.
- Không dám, a lô! Dùng cơm chiều rồi chưả
- Ăn rồi, trong lữ quán lặng lẽ quá, dường như chỉ có mình em
là khách.
- Tệ quá, chiều nay bận hội hợp, nên không thể dắt cô đi du
ngoạn được.
- Không sao em bây giờ cũng vui vẻ, hết ca hát đến xem tiểu
thuyết giải trí.
- à, ngày mai lúc ban ngày tôi không được rảnh, chiều mai mời
cô dùng cơm chiều, sau đó đi xem xi-nê hoặc du ngoạn.
- Khỏi lo, anh hãy lo công việc của anh đi! Lòng em rất yên ổn,
chỉ ăn rồi ngủ hoài cũng được.
- ý! Ghê vậỵ
- Bởi vì em đã gặp anh là vị cứu tinh.
- Đừng nói kiểu đó không hay, chiều mai lúc sáu giờ cô không
đến thì tôi đến rước cô đị
- Hy vọng không làm bận rộn anh.
- Cô còn cần tôi giúp gì không?
- Không. Cám ơn anh.
- Chúc cô ngủ một giấc ngon. Hẹn gặp lạị
Buông ống điện thoại xuống, Lộ San vô cùng cảm kích Hồ Mộc Kỳ.
Bởi một người đang lâm vào cảnh gian nan khốn khổ lại được
người khác giúp đỡ, tự nhiên cảm khích vô ngần. Nhưng nàng
không khỏi sầu khổ, vì người bạn của Hồ Mộc Kỳ đi Đài Bắc chưa
về. Tiền túi của nàng chỉ còn xài ba ngày nữa là hết.
Trong khi nàng mất tất cả niềm tin, bỗng nhiên gặp được Hồ Mộc
Kỳ đáp ứng giới thiệu, tinh thần nàng phục phát niềm tin đôi
chút. Xét lại, trên xã hội nầy rất khó tìm ra người có hảo tâm.
Do đó, nàng đặt tin tưởng tất cả vào Hồ Mộc Kỳ.
Nhìn vào đồng hồ đã năm giờ, nàng trang điểm để chờ Hồ Mộc Kỳ
đến rước đi ăn cơm.
Trên 5 phút, Lộ San đã trang điểm xong. Đang lúc nàng xem đồng
hồ thì có tiếng gõ cửa, nàng tưởng là cô hầu phòng:
- Tôi không uống trà, cô khỏi đem vàọ
- Kẻ hầu hạ này không phải đem trà đến.
Lộ San nghe tiếng của Hồ Mộc Kỳ:
- A! Anh Mộc Kỳ. Cô bồi ơi, đem trà đâỵ
- Khỏi cần, cô xem đã sáu giờ thiếu năm rồị Nếu cô chưa trang
điểm thì tôi ra ngoài giây lát?
- Xong rồi, chúng ta cùng đị
Nàng mang giầy cao gót vào, xùng đi song song với Hồ Mộc Kỳ ra
cửa lữ quán. Hồ Mộc Kỳ tỏ vẻ lo ngại:
- Phòng nhỏ quá, cô chịu nổi saỏ
- Đối với tình thế của em hiện giờ, như vậy cũng là sang cả
lắm rồị
- Theo ý tôi, cô có thể đổi phòng khác.
- Chừng có công việc làm sẽ haỵ
- Ờ phòng nầy bất tiện lắm, ngày mai tôi sẽ thay cô mà mướn
phòng khác để ở tạm thời, chừng nào có công việc sẽ dọn đị
- Không nên đâu anh à.
- Sao vậỷ
- Em trả không nổi tiền phòng.
- Bao nhiêu đó mà lo, tôi sẽ tính chọ
- Chưa chi mà đã gây phiền phức cho anh rồị
- Chỉ vì muốn lo cho cô có công việc làm, tôi sẽ ứng cho cô
mượn trước, chừng nào có sẽ hoàn lại chớ gì?
- Hiện giờ chẳng biết nói sao hơn, chỉ nói tiếng cám ơn anh mà
thôị
- Từ nay chúng ta không nên dùng những lời khách sáo ấy nữạ
- Từ nay tôi chỉ phục tùng theo mệnh lệnh của anh.
Đi ngang qua một nhà hàng cơm lớn, Hồ Mộc Kỳ nói:
- Chúng ta vào quán nầy nhé! Tại Cao Hùng có quán cơm nầy lớn
hơn hết.
Lộ San dụ dự giây lát nói:
- Mộc Kỳ! Vào quán lớn làm gì cho tốn kém nhiều, chúng ta tìm
một nơi nho nhỏ sạch sẽ dùng cũng được rồị
- Từ nay sẽ hà tiện, hôm nay tôi chánh thức mời cô mà.
Hai người bèn lên lầu nhì, người hầu bàn dắt họ vào một gian
phòng sạch sẽ. Hồ Mộc Kỳ xem thực đơn. Lộ San nói:
- Anh đừng gọi món ăn nhiều quá như hôm trước.
- Đừng quên rằng, hôm nay tôi chánh thức mời cộ
- Anh nên tùy tiện gọi vừa đủ dùng thôi gọi thức ăn nhiều quá
ăn không hết!
- Được, tôi tuân theo lời cộ
Hồ Mộc Kỳ gọi thức ăn xong, chàng nhắm nháp chung trà vừa nhìn
nàng vừa cười nói:
- Lộ San! Cô hôm nay với cô hôm qua trông như hai ngườị
Lộ San cố đè nén sự hứng thú:
- ý! Anh đừng quá lờị
- Hôm tôi mới gặp cô tại cửa rạp hát gương mặt cô xanh xao,
sầu khổ, dường như đã mất tất cả tinh thần.
- Chỉ vì em quá chán nản cuộc đời vô vị của mình, cũng như đi
tìm việc làm đến đâu đều đụng vách đến đó.
- Hôm nay lại giống một đóa hoa chớm nở, chẳng cần cô có giọng
hát hay, chỉ cần cô có sắc đẹp kinh người cùng đủ làm say mê
lòng khách. Huống gì cô có giọng ca thiên phú.
- Nghe lời anh tán tụng, lòng tôi cảm thấy phơi phớị Mộc Kỳ à,
em chỉ cần khách nghe em ca không bỏ ra về là mãn nguyện rồị
- Yên chí, nhứt định đến lúc đó, em sẽ được tiếp nhận những
tràng pháo tay vỡ rạp.
- Nếu đúng theo lời anh, em sẽ đem tất cả những tràng pháo tay
cổ võ đó mà hiến trọn lại cho anh, để làm quà trả ơn người
giới thiệụ
- Nếu cô làm thế thì người nhận rất xấu hổ, lại tỏ vẻ bất kính
nữa là khác.
Họ trò chuyện thân mật nhau như đôi bạn tình, hay như đôi vợ
chồng tuần trăng mật. Hồ Mộc Kỳ càng trông Lộ San chàng thầm
nghĩ nàng có vẻ đẹp làm lay động tinh thần phái nam. Nếu đem
so sánh, thì Lộ San 10 điểm, vợ chàng chỉ được khoảng 6 điểm
thôị Hồ Mộc Kỳ đang so sánh từ vẻ đẹp đến trang điểm giữa vợ
chàng và Lộ San, người hầu bàn đem cơm canh đến, chàng tươi
cười nói:
- Lộ San! Muốn dùng rượu không?
- Em không biết uống, anh tự tiện gọi mà dùng!
- Tôi cũng không uống luôn,
- Một vị xưởng trưởng mà không biết uống rượu, thật cũng hiếm
thấỵ
- Cũng tại mình không tập lâu ngày nó trở thành thói quen. Mời,
chúng ta hãy dùng cơm.
Họ khởi sự dùng cơm và khởi sự thương lượng những việc cần
thiết, phần lớn do Hồ Mộc Kỳ đề nghị:
- Ngày mai đổi phòng, trước nhứt phải chưng diện cho mới mẻ
trang nhã.
- Không thể xét lại việc nầy sao anh.
- Khỏi cần xét lại gì cả, một người ở gian phòng phải cho đẹp,
làm như thế cô mới hay say mà đi làm việc.
- Anh vì em mà sắp đặt rất châu đáọ
- Trang trí phòng cho đẹp mắt, đợi khi người bạn của tôi đi
Đài Bắc về, lấy danh nghĩa của cô mà mời anh tạ
- Thực tế đều về phần anh tốn kém chi phí.
- Tạm thời là vậy, sau nầy sẽ hoàn lại chớ gì.
Nàng rất cảm ơn Hồ Mộc Kỳ, nàng gắp một miếng đồ ăn, hướng vào
Mộc Kỳ nói:
- Xin lượng thứ cho em mượn hoa cúng Phật, nhưng đây là biểu
lộ lòng thành biết ơn.
- Cô hãy tự mình dùng đi!
Dùng cơm xong, Hồ Mộc Kỳ gọi tính tiền. Chàng lại mở xách tay
từ trong bóng tối lấy ra hai xấp chi phiếu, chàng vừa cười vừa
nói:
- Đây là ngân phiếu hai ngàn đồng ...
Lộ San mở to đôi mắt hỏi:
- Để làm gì vậỷ
- Trước nhứt cho cô mượn mà tiêu dùng, chẳng hạn như thiếu y
phục hay đồ trang sức phải sắm cho để. Vì lên sân khấu ca hát
phải ăn diện cho đẹp mắt đúng thời trang. Từ lối trang phục
đến đi đứng giao thiệp phải tỏ ra cao quí. Dầu đẹp như hoa Mẫu
Đơn cũng cần những lá xanh tươi mướt che bên ngoài, mới đầy đủ
cái vẻ đẹp ưa nhìn của nó.
Nàng có cái sắc vóc đẹp đẽ thì tin được, còn cái khí chất cao
quí thì làm sao có được. Lấy những thủ đoạn thấy hèn để bỏ
chồng con mà theo trai, người như thế làm sao gọi là cao quí
được? Lộ San đang suy nghĩ viễn vông, Hồ Mộc Kỳ nghi ngại hỏi:
- Cô không đồng ý theo giải pháp của tôi hả?
- à! Anh sắp xếp rất hay đó chớ.
- Nếu đồng ý thì cô hãy để tiền vào xách tay đi!
- Anh rộng rãi giúp cho em mượn trước số bạn khá nhiều nếu
trường hợp em không thể lên sân khấu được, biết làm thế nào mà
hoàn lại cho anh.
- Đó là vấn đề sau nầỵ Hiện giờ theo ý tôi, hai ngàn bạc, cô
không đủ tiêu dùng, ngày sau tôi sẽ trao thêm cho cộ
Lộ San vội vàng ngăn cản:
- Đủ rồi, em không dám mượn nhiều hơn nữạ
Hồ Mộc Kỳ chỉ cười cười, bọn họ cùng xuống lầu, hầu bàn cúi
chào hai ngườị Hồ Mộc Kỳ tỏ thái độ vui vẻ:
- Nè, cô đi ra đường phố, chẳng những bọn trai nhìn cô, mà
phái nữ thảy đều nhìn cô nữa là khác.
- Phái nữ thì họ vì anh chớ, bởi vì anh chẳng những hào hoa mà
hình dáng lại hiên ngang nữạ
- Hãy nhìn lại coi nè!
- Chi vậỷ
- Cô nói tôi hào hoa, hiên ngang, tôi sẽ mời cô đãi thêm một
bữa nữạ
Nói xong chàng cười khanh khách. Lộ San xét thấy Hồ Mộc Kỳ
khác hơn Cốc Minh cũng không giống Tạ Cách Luân. Hồ Mộc Kỳ có
khí chất cởi mở, tinh thần rộng rãi nhẹ nhàng. Nàng nhìn Hồ
Mộc Kỳ nói:
- Tuổi anh còn trẻ mà làm xưởng trưởng, người ta phải khen
ngợi không tiếc lờị
- Tôi không bao giờ thích, vì làm xưởng trưởng nó thiếu không
khí nghệ thuật. Thôi, đừng bàn việc nầy nữa, mình hãy đi nè!
Đã bảy giời rưỡi rồi, màn bạc gần vào phim rồị
- Em không rành vấn đề nầỵ
- Chỉ thích khiêu vũ hả?
- Còn anh?
- Chỉ ngẫu nhiên thôi, chớ không thích lắm.
- Chúng ta chỉ đi rong theo đường phố, tốn nhiều ngày giờ
không ít gì.
- ý quên, để tôi bầu bạn với cô đi sắm y phục nhé?
- Chờ bạn học của anh về sẽ tính saụ Nếu không trở thành ca nữ
thì cũng làm nữ công nhân trong xưởng của anh, theo ý anh
thích công nhân trong xưởng ăn mặc ra saỏ
- Đến lúc đó sẽ hay, bây giờ tôi cùng cô đi sắm y phục.
- Vì tôi mà anh phải gấp rút lắm vậỵ
- Hăng lắm, việc gì tính là làm liền.
Ngày nay, Hồ Mộc Kỳ bầu bạn cùng Lộ San đi mua sắm y phục, sau
đó, Hồ Mộc Kỳ chỉ cách cho Lộ San đi đứng giao thiệp và cùng
nàng đi bách bộ một vòng theo ven sông ái Hà.
Lộ San cùng đi với Hồ Mộc Kỳ so vai đi bách bộ, nàng đã quên
tất cả những ký ức đã trải quạ Nàng có hỏi thăm việc gì, Hồ
Mộc Kỳ cũng trả lời rất gọn gàng không hoa mỹ nhưng rất dễ
hiểụ Đến 11 giờ, Hồ Mộc Kỳ đưa Lộ San về lữ quán, Lộ San rất
vui vẻ, nàng dệt nhiều mộng đẹp, cũng như người sắp chết lại
được cứu sống, như cây khô lại đâm chồi nẩy lộc. Trước khi
ngủ, nàng không quên luyện tập giọng hát. (Hết Chương 56 ... Xin
xem tiếp
Chương 57) |