Mười giờ ngày hôm sau, Lộ San cũng chưa dậy, Cốc Minh thức
và đi tự bao giờ, nêu bà vú không kêu dậy, có lẽ nàng sẽ đến
12 giờ trưa:
- Cô ơi! Hãy thức dậy, đầu hôm cô ngủ cũng sớm mà!
- Vú à, đầu hôm tôi ngủ gục tại bàn trang điểm cho đến 3 giờ.
- Sao cô không đến giường mà ngủ.
- Tại không được hài lòng.
- Có lẽ cậu đã làm ồn cô ngủ không được à?
- Ờ! Mới vừa ngủ, ảnh làm ồn giựt mình thức dậy, nên không thể
ngủ lại được.
Bà vú giọng ôn hòa khuyên lơn:
- Thôi, cô giận mà làm gì. Vợ chồng sao khỏi có lúc buồn giận
cãi vã nhau, hãy vui vẻ lại di! Tôi sẽ đi mua đồ cho cô ăn nhé?
- Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ thôị
- Cô muốn ngủ đến chừng nào mới thẳng giấc?
- Tới hai giờ chiềụ
- Đói chết ngủ sao cho được. Cô không xuống lầu dùng cơm sao,
bà bảo tôi lên gọi cô dậy dùng cơm. Ngủ đến mười một giờ rưỡi
cũng đủ rồị
- Chiều nay tôi hẹn đi chơi với bạn.
- Đi chơi cứ đi, bà rất đồng ý cho cô đi chơi, cậu bận đi học
thì cô cũng nên đi chơi cho khuây khỏa, bằng không, ngồi thui
thủi tối ngày tại nhà tù túng lắm.
Nghe bà vú nói, nàng vô cùng cảm kích. nàng nắm tay bà vú nói:
- Chỉ có vú mới hiểu được lòng tôị Cám ơn vú.
- Không dám, cô hãy ngủ đi!
- Tôi không thể ngủ lại được. Vú à, vú xét thấy tôi
có làm tròn bổn phận vợ con không?
- Đương nhiên. Nếu không được vậy làm sao cậu thương yêu cô
đúng mức. ông và bà cũng khen ngợi cô không tiếc lờị Tôi với
lão Vương xem cô cũng như con của mình, tuy rằng, chúng tôi
không đủ tư cách làm cha mẹ mà thôị
- Vú à, tôi không xứng đáng theo lời vú khen ngợị
- Cô đừng nói vậy, tất cả trong gia đình này xem cô như là
người con gái ngoan.
Lòng nàng cảm thấy bất an, hay nàng thấy mình có lỗỉ
Đôi mắt nàng nhìn vào cõi xa xăm, tuy nhiên nàng vẫn không rời
một ý nghĩ:
- Vú à, chiều nay tôi phải đi nữạ
Bà vú cũng không biết chiều nay nàng đi đâu, nhưng bà phải hỏi
cho vừa lòng nàng:
- Cô lại muốn đi du ngoạn nữa à?
- Ờ! Tôi có đi, trong lòng mới cảm thấy vui vẻ.
- Cũng nên đi chớ sao, trong gia đình này ai cũng muốn cho cô
được vui vẻ. Nhưng cô đi đâu có thể cho tôi biết?
Lộ San hơi gựt mình, nhưng nghề nói dối của nàng cũng đủ để
phản ứng kịp thời:
- Tôi ... đến nhà người bạn học cùng đi du ngoạn.
- Đến nhà bạn học chơi thì cả nhà đều đồng ý. Nhưng cô phải về
sớm một chút, để mọi người khỏi phải lo và trông đợị
Bà vú sắp sửa đi múc nước cho nàng rửa mặt, nhưng nàng gọi
giựt lại:
- Vú à, vú không thể bồi bạn chuyện vãn với tôi saỏ
- Để múc nước cho cô rửa mặt đã rồi sẽ nói chuyện.
- Nếu vú là mẹ tôi thì hay quá. Vú à, chỉ có vú mới không muốn
tôi trở thành gái hự
- Trong khi cô cao hứng không kịp suy nghĩ mà nói vậy, thực ra
...
Thực ra, nàng hiện giờ là dâu của lão Vương và của bà. Bà vú
nói đến đây thì nghẹn lờị Lộ San cũng không chú ý. Giây lát
sau, bà vú bưng nước vào, nhưng bà cũng không rảnh mà nói
chuyện nhiều với Lộ San:
- Cô à, đã đến giờ phải đi nấu cơm, giây lát tôi sẽ đàm luận
với cộ
- Được rồị
- Cô chờ tôi làm thức ăn xong sẽ bưng lên cho cô dùng.
- Không cần thiết cho lắm, để dùng cơm trưa luôn thể cũng được.
Bà vú đi rồi, Lộ San lại nghĩ đến những lúc vui sướng với Tạ
Cách Luân. Hiện giờ, nàng nghĩ đến Tạ Cách Luân điều nào cũng
tốt hơn tất cả, nếu Tạ Cách Luân có nặng nhẹ với nàng, nàng
cũng không hề trách.
o0o
Bữa cơm trưa, Cốc Minh về dùng cơm xong, chàng nghỉ ngơi giây
lát rồi lại đi vào lớp nữạ Cốc Minh đi rồi, Lộ San cảm thấy
nhẹ nhõm như thoát khỏi một cái ách khá nặng, tinh thần nàng
rất hứng khởi, nàng lập tức trang điểm để đi gặp tình nhân.
Không có Cốc Minh, không ai lấy giày cho nàng mang, lấy áo cho
nàng mặc, lấy thứ nầy, đem thứ khác, nhưng nàng cũng không một
lời oán trách.
Cứ chiếu lệ nàng đến phòng mẹ chồng để nói láo là mình đi chơi
nhà bạn học. Bà mẹ chồng cũng vui vẻ dặn dò con dâu đủ điềụ
Chừng một giờ sau, nàng đến nơi hò hẹn với Tạ Cách Luân, chàng
dẫn nàng đến ngôi nhà mớị Khi xuống xe ba bánh, Luân đỡ nàng
xuống xe, Lộ San nói:
- Quả đúng là một ngõ hẻm lý tưởng, nơi đây khỏi sợ ai chú ý.
- Qua ngõ hẻm nầy, lên lầu sẽ có căn phòng rất trang nhã.
- Anh chọn nơi nầy rất thích hợp.
- Tuy nhiên, anh không vừa ý vì ngõ nầy quá hẹp.
- Nếu không phải là anh thì ai thỉnh em cũng không đến.
- Nếu không phải vì em thì ai mướn anh đến đây anh cũng không
đến.
Lộ San sững sờ giây lát, rồi nũng nịu:
- Anh hư lắm.
Cả hai cùng cười, tay nắm tay, vai kề vai, hai người cùng dắt
nhau lên lầu, khi đến gian phòng, Luân cười hỏi:
- Vừa ý không?
- Nên hỏi mình á.
- Hỏi những gì?
- Phòng khuê của anh mà!
- Sao không nói phòng khuể Anh đã nhiều ngày chắc không khuê,
chỉ vì em không thường ở đâỵ
- Bây giờ em đến, đâu còn không khuê nữả
- Hay lắm, bây giờ có cả tâm phòng của anh nữạ ý! mời ngồi chớ!
Lộ San quá si tình chàng, nàng ngồi xuống ghế sofa, sau đó
nàng nhìn khắp gian phòng, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi:
- Anh chuẩn bị kết hôn sao vậỷ
- Sao em thấy điều đó?
- Một người lại mua chi hai chiếc giường cho phí tiền.
- Không phí đâu, em đến thêm nữa, không phải là hai người saỏ
- Không ngờ anh nghĩ quá nhiều chuyện như vậỵ
- Lộ San, bất cứ bận việc gì, anh luôn nhớ đến em.
- Anh nhớ đến em làm saỏ
- Ngày hôm qua một sợi tóc của em nó vướng lên mũi anh, em
thổi một hơi nó bay đi, thật là đáng nhớ.
- Chỉ nhớ điểm đó thôỉ
- Nhiều lắm chớ, dầu cho tập hợp các nhà tiểu thuyết hay trên
thế giới cũng không thể diễn tả cho hết.
- Đáng tiếc anh không phải là tiểu thuyết giạ
- Anh cũng được một "gia" chớ.
- Gia gì? Bà ngoại giả Hay là con dê nho nhỏ muốn hồ giả
- Không, anh là cảm tình gia, vì anh chỉ cảm tình duy nhứt một
mình em mà thôị
Lộ San muốn cười lại không cười, trạng thái nàng trông rất hấp
dẫn. Nàng hận vì không được nằm gấp lên giường mà cười giỡn
với chàng cho đến trời nghiêng đất lở nàng mới vừa lòng.
- Cách Luân, ví như anh hỏi trời xuân ở đâu, em đáp, trời xuân
nằm gọn trong gian phòng nầỵ
- Phải rồi, em là vị thần của mùa xuân, mang mùa xuân đến cho
anh.
- Chúng ta có thể nghe một dĩa nhạc nghe anh?
- Tất cả là của em, quả tim nầy cũng do em điều khiển, hà tất
phải hỏi làm gì?
Nàng đến mở máy hát, chọn dĩa hát có cái tên là "Đêm thanh
người vắng" trong khi chàng nấu nước pha cà phệ
Nàng mở máy hát rất nhỏ như sợ người ngoài nghe trộm. Tạ Cách
Luân châm cà phê, hai người cùng uống.
Lộ San không hề nghĩ đến mình là gái đã có chồng. Luân cũng
không hể mình vấn vít người đàn bà đã có chồng, bọn họ xem
nhau như một đôi vợ chồng chánh thức.
- Cách Luân à, đồ đạc trong gian phòng nầy mới tất cả, chắc
anh sắm nhiều tiền lắm?
- Ba má cho tiền xài trước khi nhận việc, anh lấy tiền đó mà
sắm tất cả cho gian phòng nầỵ
- Anh có thiếu tiền chi dụng không?
- Nếu thiếu, anh viết thư cho má, thì má cho liền hà.
- Anh có được bà mẹ rất thương con.
- Ba anh cũng vậỵ Lộ San! Không bao lâu nữa ba má anh sẽ là ba
má của em.
Câu nói ấy không gây cho Lộ San lo lắng, trái lại càng gây cho
nàng hứng khởi thêm:
- Anh à, em rất hy vọng ngày đó sẽ đến với chúng tạ
- Anh cũng tự tin rằng, ngày đó phải đến với chúng tạ Gia đình
anh tuy có tiền, nhưng anh thích tự lập nên đến làm việc nơi
đâỵ
- Chờ ngày anh chánh thức nhận việc ...
Luân đoán trước nàng sẽ nói gì, bèn tiếp lời:
- Chừng đó em sẽ chính thức ly hôn với Cốc Minh.
Lộ San như sợ hãi, nàng run giọng:
- Cách Luân!
- Lộ San, bất cứ những chuyện gì em cũng đừng lo sợ vì bên
cạnh em còn có anh.
- Khi nghĩ đến chuyện ly hôn em lo sợ quá.
- Sợ nỗi gì, tại bên Mỹ ly hôn là chuyện thông thường. Anh
chẳng đã nói, bên cạnh em luôn luôn có anh.
Như thiện lương con người đánh thức, nàng lặng lẽ giây lát,
nói:
- Chỉ vì Cốc Minh và cả nhà hắn đối với em rất tốt.
- Thế là, chúng ta yêu nhau không hơn tất cả saỏ
- Bởi điều đó làm cho em khó nghĩ. Hơn nữa em đã có hai con
gái với Cốc Minh.
Giọng Tạ Cách Luân càng nghiêm chỉnh hơn:
- Nếu thế thì em đâu có thật yêu anh. Lòng tự tôn của anh đến
đây đã bị tổn thương!
Lộ San tỏ vẻ e ngại nói:
- Cách Luân, anh nên tin ở lòng thành thật của em yêu anh, em
chẳng đã thố lộ cùng anh, mới 14 tuổi em đã yêu anh không thể
tưởng. Từ đó mối tình đầu ghi đậm trong lòng em cho đến bây
giờ. Cách Luân, mọi việc nên suy nghĩ chín chắn một chút.
Riêng em đã tuyệt đối yêu anh, có thể chết vì anh.
Luân dùng tay sờ trên khuôn mặt nàng, giọng chàng rất êm dịu
và ngọt ngào:
- Em thứ lỗi cho anh, bởi quá yêu em mà anh thốt ra lời nói
đó. Hiện giờ chúng ta tạm thời gác chuyện ấy lại đi nhé!
- Giây lát sau, máy hát không biết hát đến khúc nhạc gì, máy
vẫn chạy mà không nghe tiếng, vì đã hết dĩạ
Trong gian phòng chẳng những không còn nghe tiếng âm nhạc,
cũng không còn nghe tiếng ngườị Lặng yên như đêm vắng. Chàng
và nàng như đã quá mỏi mệt, nằm lăm ra ngủ vùị Tiếng động duy
nhất trong không khí chỉ là hơi thở của hai ngườị
Độ chừng ba giờ sau, Lộ San bị cơn ác mộng làm nàng tỉnh giấc.
Nàng phát giác thân hình rất kỳ dị. Nàng kinh sợ, hai lòng bàn
tay úp lên đôi mắt, như không muốn nhìn thấy tất cả sự vật
quanh mình.
Nhưng cạnh nàng có một thân hình hấp dẫn, khiến nàng mê loạn,
quên mình là người đàn bà đã thất tiết với chồng. Đối mắt nàng
chỉ còn hiện lên dục vọng. Luân cũng giựt mình tỉnh dậy, chàng
mỉm cười:
- Lộ San! Em đã thức?
- Ủa! Cách Luân, hiện giờ em giống như một con ...
- Một con gì? Con chim nhỏ đẹp đẽ hả?
- Không phải đẹp, mà nó bay trong mờ mịt không nhìn rõ phương
hướng Đông Tây Nam Bắc chi cả.
- Có anh, đừng sợ gì cả.
- Bởi có anh hướng dẫn, em tin vào đó mà bớt sợ sệt.
- Nếu có chuyện gì khó xử, em hãy đến tìm anh.
- Anh đối xử với em rất đẹp, em cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc.
- Lộ San! Anh mong em về trước bữa cơm chiềụ
- Anh chán em ở lâu tại đâỷ
- Mong em đừng hiểu như vậy, anh muốn khuyên em về sớm để tạm
thời tránh những hoài nghi, trong khi chúng ta đang chuẩn bị.
Dầu họ hoài nghi hay phát hiện ra, chúng ta cũng không sợ gì,
nhưng sẽ gây trở ngại cho kế hoạch tương laị
- Vậy thì em về bây giờ?
- Em đi rồi, gian phòng và cả luôn quả tim anh đều cảm thấy
trống trải lạnh lùng, nhưng muốn vui vẻ lâu dài, chúng ta tạm
thời nhẫn nạị
- Em nghe lời anh, vĩnh viễn nghe lời anh.
- Lộ San! Em hãy đi rửa mặt và trang điểm lại, bằng không, em
sẽ bị họ phát giác ra cuộc hội ngộ của chúng tạ
Tâm thần nàng hoảng hốt, Tạ Cách Luân hốt thúc, nàng mới tỉnh,
trang điểm qua loa mặt mày, chải sơ đầu tóc lạị
Đang lúc Luân gọi xe đưa nàng về, nàng khích động muốn khóc đi
được, nàng không biết tương lai của mình sẽ ra sao (Hết Chương 41 ... Xin
xem tiếp
Chương 42) |