COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

CHIM MỎI CÁNH

Tác giả: Quỳnh Dao

Chương: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67

Chương 63

flower

- Rồi ông tính sao đâỷ

- Vì thế, tôi mới hẹn cô đến đâỵ

- Theo ý ông ...

- Theo ý tôi, bà ấy là chủ mướn tôi, với thù lao không ít, dĩ nhiên phải trung thành theo bà, nhưng tôi không thể chịu nổi sự ngược đãi của người vợ đối với chồng. Chỉ vì, tôi đã vỗ ngực cam kết với bà, nếu Hồ xưởng trưởng có vợ lẽ thì tôi sẽ cho bà biết.

- Bà rất tin tưởng vào ông, bởi ông đã biểu diễn tài của ông như thật.

- Bà ấy cũng trả công cho tôi không ít, nhưng đúng vào lúc tôi cần dùng mà tỏ ra không đẹp, và gần đây tiền của bà không đủ cung ứng những điều cần thiết của tôị

- Theo ông ...

- Cô Lộ Minh, thật cô là người thông minh, vạn nhứt đến lúc tôi không tìm đâu ra thì tôi phải cần thiết đến vợ của xưởng trưởng, nói rõ những nơi Hồ xưởng trưởng ở, cũng như người bạn gái của ông. Chừng ấy muốn bao nhiêu bà cũng chịu cả.

- ý ông là vậỷ

- Đương nhiên phải bảo toàn cho cô và Hồ xưởng trưởng. Tôi cũng không hy vọng làm những chuyện ngoài ý muốn của mình.

- ông cần chừng bao nhiêủ

- Cô Lộ Minh, khi chưa nói rõ số cần thiết, tôi xin nói rõ cho cô biết. Điều quan hệ là do cô ở chung với Hồ xưởng trưởng, chỉ riêng mình tôi biết, nếu tôi không tố cáo với vợ ông thì chắc chắn cô và ông sẽ chung sống yên ổn. Còn riêng tôỉ Tôi tính đi Hương Cảng, sau khi tôi đi rồi thì cô và Hồ xưởng trưởng sẽ được tự do, chỉ vì tôi có nợ một món tiền lớn tại Hương Cảng, nếu muốn đến đây thì phải trả, vì thế, tôi phải tìm cô mà thương lượng.

- Rốt cuộc, ông cần dùng bao nhiêủ

- Tôi xin thề với có, Từ nay cô không hề gặp lại tôi nữạ

- Như thế thì không vẫn còn chút lương tâm.

- Tôi chỉ cần mười vạn mới đủ.

Lộ San như không tin vào tai mình:

- ông nói saỏ

- Cô Lộ Minh, không phải tôi cố ý làm tiền cô, nhưng ai ai cũng thừa biết, giá tám hay mười vạn đối với ông chủ hãng họ Hồ không thấm vào đâụ Cô nghĩ, giá một món tiền nhỏ mọn nầy mà đổi được sự yên ổn trường cửu thì đâu phải mắc.

- Quá nhiều, ông ấy lo không nổi đâụ

- Tôi đã nói rất rõ ràng, cô không chịu làm theo, đó là quyền của cộ Riêng tôi thì chỉ có đường đi của tôị Cô Lộ Minh, chỉ vì việc của cô và Hồ xưởng trưởng mà tôi tìm cô để thương lượng, bằng không tôi chỉ nói một lời với vợ ông thì muốn bao nhiêu mà không được, thật đơn giản.

- Xin lỗi, tôi không sức cung ứng cho ông điều đó.

- Cũng được. Xin kiếu cộ Hẹn gặp lạị

- ý!

- Cô Lộ San! Chỉ vì gần đầy tôi rất bận rộn, tự nhiên là bận lo việc đi Hương Cảng, cô đáp ứng hay không, tôi cũng chẳng hề thỉnh cầu với cộ

- Để tôi còn xét lạị

- Hay lắm.

- ông cũng biết tôi không thể lo đủ số tiền của ông đòi hỏị

- Điều nầy tôi cũng đã nói rõ.

- ông có thể để tôi thương lượng với Hồ xưởng trưởng không?

- Không thành vấn đề, chỉ vì tiền của ông, nhưng cô Lộ Minh, nếu đợi ông ly hôn xong thì tài sản của ông hằng trăm vạn đều thuộc về cộ Do đó, cô nên cố gắng đạt thành số mục nhỏ cho tôi chớ gì.

- Anh ấy cùng ở chung với tôi không phải vì tiền.

- Nếu là tình yêu thì cô cần lo giúp cho tôi hơn nữạ

- Để tôi về thương lượng với anh ấỵ

- Chừng nào cô cho tôi biết tin lành?

- Khoảng 10 giờ đêm mai được không?

- Theo tôi nghĩ, chuyện nầy có gì đâu mà phải dùng đến thời gian dàị

- Nếu anh ấy đồng ý thì còn chờ trù bị số tiền nữa chớ.

- Số tiền nhỏ nhoi nầy, bất cứ lúc nào nếu Hồ xưởng trưởng muốn mà không có. Cũng được, vậy thì 10 giờ đêm maị

- ông muốn bức tử người chớ chẳng chơị

- Cô hãy yên lòng, đừng nói mười vạn, mà một trăm vạn đi nữa, cũng không đến nổi bức tử Hồ xưởng trưởng đâụ

- Có cách nào làm tiền hay hơn cách nầỵ

- Nếu tôi hay thủ hạ của tôi phát hiện ra các người báo cáo với cảnh sát, đến chừng đó chẳng những giết cô mà giết cả Hồ xưởng trưởng nữạ

- Nếu lần nầy ông đạt được mục đích, sau nầy ông vẫn thực hành kỹ thuật cố hữu, chúng tôi thà là bị sát hại còn hơn.

- Cô yên chí đi, một lời tôi đã nói không khi nào thay đổị

- Xin kiếu ông.

- Tôi hy vọng tất cả xem đây không phải là chuyện nói dối để làm tiền.

Lộ San sau khi từ giã gã đeo kiếng đen, có cái biệt danh là Tùy Tiện. Nàng gọi xe đi trở về, trong lòng vừa khó chịu vừa giận. Nàng tự hỏi tại sao mà mình phải chịu lệ thuộc bọn lưu manh?

Mười vạn? Trời! Làm thế nào mở miệng nói làm sao với Hồ Mộc Kỳ đâỷ Chàng không khi nào chịu nhượng bộ, nhứt định sẽ báo cảnh sát, chừng ấy chuyện sẽ xảy ra to lớn. Báo chí sẽ đăng tin tức nầy, chừng ấy gia đình và bên chồng nàng sẽ biết rõ.

Lộ San đang suy nghĩ rối loạn, bỗng xe đã ngừng tại cửạ Tay nàng run run nhận chuông cửạ Nàng rất sợ Hồ Mộc Kỳ ở nhà, nhưng chàng lại ra mở cửa:

- Má Lý đâu anh?

- Anh cho bà ngủ rồị Lộ San, anh đang chờ em.

- Mộc Kỳ, em ...

- Em có gì đâu!

- Em muốn tắm, nhưng rất mỏi mệt, lại không muốn tắm.

Chàng hôn lên mái tóc nàng:

- Em không tắm anh cũng không có gì chê em.

- Nhứt định là hôi hám hổng chỗ chr6.

Lộ San thay đổi y phục vui vẻ đối diện với Hồ Mộc Kỳ, nàng không thể đem chuyện tên lưu manh bắt buộc mà nói lại với chàng. Nếu không nói ra thì số tiền đó làm sao có mà dâng cho nó. Rốt cuộc Lộ San nói:

- Mộc Kỳ, em thấy anh hiện tại rất vui vẻ.

- Đúng vậy, bởi vì được ở chung cùng em.

- Nhưng em phải cho anh hay ...

Chàng nghe nói đến đây lộ vẻ kinh ngạc:

- Lộ San! Em vẫn yêu anh chớ.

- Em thì yêu anh rồi, nhưng vì yêu mà phải mang lắm nỗi phiền phức.

- Nếu vợ anh không ưng ly hôn, chừng đó anh không để cho em phải phiền phức.

- Em muốn nói ...

- Hiện giờ chúng ta không nên lo buồn làm gì. Đêm nay trăng sáng đẹp, chiếu vào cửa sổ, rọi đến gương mặt em, không khác nào một bức tranh tuyệt mỹ, anh sẽ họa lại bức tranh đó.

Hai hàng nước mắt Lộ San từ từ tuôn ra đôi má.

- Coi kìa, Lộ San, sao em khóc?

- Mộc Kỳ! Em đã hại anh.

- Không, Lộ San! Em là ngọn gió thổi bừng lên ngọn lửa trong lòng anh sắp tắt, sao lại nói là em hại anh được? Em đừng khóc nữa, chúng ta yêu nhau không sức mạnh nào chia rẽ được đâụ

- Mộc Kỳ! Có người muốn bắt buộc em.

- Ai bắt buộc em? Aỉ

- Hắn xưng là anh cả bên ngoài Ngũ Duy ca sảnh, hắn có biệt hiệu là Tùy Tiện.

- Hắn đã bắt buộc em mấy lần rồỉ

- Đây là lần thứ haị

- Lần thứ nhứt bắt buộc em bao nhiêủ

- Một vạn đồng.

- Sao em không thèm đếm xỉa đến hắn?

- Không được, hắn muốn giết em.

- Tại sao không nói cho anh haỷ

- Em không muốn để cho anh vì em mà lo sợ và khó khăn.

- Lần thứ nhứt rất dễ hăm họa để làm tiền, do đó lần thứ hai lại ăn quen nữạ

- Chỉ vì hắn nói một lần nầy thôi, sau nầy không tìm đến em nữạ

- Lộ San! Loại người đó không thể nào tin cậy được. Lần nầy hắn đòi bao nhiêu nữả

- Mười vạn.

- ý trời!

Lộ San bèn đem tất cả chuyện của tên Tùy Tiện mà kể rõ cho Mộc Kỳ nghẹ Mộc Kỳ nói:

- Thật anh không hề tưởng đến.

- Nếu không lo đủ mười vạn cho hắn thì hắn sẽ báo cáo việc mình chung sống nhau đến vợ anh, chừng đó em sẽ bị tai họa không nhỏ.

- Hắn còn nói gì nữa không?

- Hắn nói chỉ cần số bạc đó, hắn sẽ đến ở tại Hương Cảng, chừng đó chúng ta sẽ sống yên ổn.

- Lộ San! Chúng ta không nên để cho bọn lưu manh nó lộng hành nếu nhượng bộ chúng thì hậu quả không thể lường được.

- Vậy phải làm thế nào bây giờ?

- Báo cảnh sát.

- Không nên, chúng sẽ giết mình, vì hắn đã nói như vậỵ

- Hắn muốn em phải đem tiền đến lúc nàỏ

- Mười giờ đêm maị

- Đến lúc đó thì bắt hắn ngaỵ

- Mộc Kỳ, không phải đơn giản như anh tưởng, hắn rất xảo quyệt không thể đo lường được.

- Theo ý em ...

- Đem tiền cho hắn thì xong.

- Lộ San! Theo anh biết, không phải đem mười vạn đồng bạc mà đổi lấy bình an cho mình, khi bọn chúng xài hết tiền, rồi sẽ sanh nhiều thế khác nữa, chớ không bao giờ chịu lặng yên đâụ

- Chỉ vì em sợ bọn chúng hạ độc thủ.

- Đừng lo, anh sẽ yêu cầu cảnh sát bảo vệ.

- Mộc Kỳ, em nghĩ chúng ta nên rời Cao Hùng là hơn.

- Em muốn rời Cao Hùng, chầm chậm sẽ tính saụ Kể từ ngày mai, em không nên đến rạp ca hát nữạ

- Hợp đồng chưa mãn mà.

- Để anh tìm Dương Tương Hoa nói rõ với Giám Đốc, không hát được là vì có những lý dọ

- Theo anh, chúng ta sẽ đối phó thế nàọ

- Luôn mấy ngày em đừng đi đâu cả. Em à, những người làm ác, đừng dung dưỡng cho họ ở ngoài luật pháp mãị

- Anh quyết định báo cảnh sát?

- Trưa mai anh sẽ lén đến báo cho cảnh sát hay đến 10 giờ tối anh sẽ hiệp cùng cảnh sát mà bắt hắn.

- Muốn báo thì nên đi báo bây giờ.

- Theo anh thì trưa mai sẽ báo cáo thuận tiện hơn, trưa mai anh đến sở gọi điện thoại, như thế tránh khỏi bọn chúng theo dõị

- Anh nghĩ cũng rất chu đáọ

- Chỉ vì em, anh muốn nhơn dịp nầy mà trừ hậu hoạn cho những người khác, để cho em được vững lòng mà chung sống cùng anh.

Nàng ôm chặt Hồ Mộc Kỳ, cảm thấy an toàn vô cùng. Nào ngờ Hồ Mộc Kỳ nói:

- Lộ San! Chúng ta có hai người đừng để phải lo lắng.

- Nếu trừ được đều lo lắng đó thì chắc chắn chúng ta sẽ được vui vẻ.

Cửa phòng đóng kín lại, chỉ còn nghe tiếng cườị


o0o


Lúc ấy có một bóng đen ngoài tường. Bóng đen ấy là gã đeo kiếng đen đã đòi hỏi nàng. Nguyên hắn và Lộ San bàn luận tại sân vận động, sau khi chia tay, hắn biết Lộ San sẽ về tính việc cùng Hồ Mộc Kỳ. Hắn bèn trèo tường vào nhà trước, chỉ vì cửa sau không đóng, hắn thật cả gan lẻn vào, núp tại cửa phòng nghe trộm. Khi hắn nghe đến rốt câu chuyện, hắn phát giận lên, muốn xông ra mà giết chết phức cho rồị Nhưng hắn nghĩ đến chuyện lời hơn là báo cáo cho vợ Mộc Kỳ hay còn kiếm được tiền, do đó hắn trèo tường ra ngoàị Hắn đi nhanh đến nhà Hồ Mộc Kỳ trước khi Mộc Kỳ đi báo cảnh sát. Đến nơi hắn bèn vỗ cửa đùng đùng. Vợ Mộc Kỳ hỏi:

- Ai vỗ cửả

- Nhà đại trinh thám đến đâỵ

- Ban đêm đến làm gì?

- Xem hình thái, bà không muốn cho tôi vàọ Được rồi tôi đị

- Có chuyện gì hãy nói nghe mau đi!

- Người đẹp như bà mà không biết tại sao Hồ xưởng trưởng lại bỏ đi ăn nằm với con đàn bà xấu như quỉ. Thật lời tục nói không lầm, hoa nhà tuy thơm nhưng đã quen mũi, hoa đồng tuy không ra gì nhưng nó có mùi lạ.

- Lại, ta rất chán cái giọng nói của nhà ngươị Mãi tìm cách nói loạn xà ngầu, sau rốt thì đưa tay xin tiền.

- Ha ... ha ... ha ... Lại A- Hùng nầy làm việc rất cẩn thận không bao giờ gây oan uổng cho người khác, đã cầm chắc trong tay mới đến đây mà cho bà haỵ

- Nói nghe mau, đừng múa tay động chân được không?

- Bà yên lòng, tôi cùng bà vấn vít nhau đến sáng mai cũng chẳng hề gì. Bởi Hồ xưởng trưởng đang ...

- Đang ở đâủ

- Ngủ bên mình một ả.

- Sao nhà ngươi biết?

- Đừng quên kẻ nầy là Đại Trinh Thám, chính mắt kẻ nầy đã trông thấy, cũng như chúng ta đã biểu diễn những ngày vừa qua, đàng nầy họ biểu diễn còn hay hơn nhiềụ

- Lại A Hùng! Nếu đêm nay nhà ngươi bắt ta đi bắt không được thì ta sẽ sát hại nhà ngươị

- Muốn bắt thì đi bắt, chớ nói gì nghe quá nghiêm trọng vậỷ

- Bắt được ta sẽ trả tiền.

- Đến bây giờ mà chưa chịu đưa tiền, thật là đến đây tốn công rất vô ích.

- Từ nay nếu xài không tiền của ta, cũng như đã xài sinh mạng của ta vậỵ

- Được, một lời đã định, cho bà hay, Lại A Hùng nầy chỉ rõ cho bà biết, chớ không phải như lần khác. Bây giờ cho kẻ nầy thân mật trước một chút.

- Tôi không còn lòng nào mà tâm tình, hãy đi đến nơi sẽ hay!

- Hơi nào mà gấp rút, ông ấy đang ngủ với người đàn bà khác, thì bà cũng nên ngủ với gã con trai khác.

- A Hùng! Đêm nay nhứt định bắt bọn họ cho được mới nghẹ

- Tôi đưa hai tay lên tán thành.

- Chỉ sợ tôi làm không lại họ, Phải rồi! Hùng cho tôi mượn khẩu súng.

- Nó là súng lậụ

- Đừng lo, tôi chỉ dọa để bắt họ, chớ không giết chết.

- Được rồi, tôi sẽ cho mượn để dọa cho họ sợ. Nên nhớ, súng tôi đã lên đạn rồị

- Đi maụ

Không khí đáng lo ngại, vì vợ Mộc Kỳ tay cầm khẩu súng.

Vợ Hồ Mộc Kỳ cùng gã lưu manh đi thẳng đến nơi gian phòng của Mộc Kỳ và Lộ San ở. Lại A Hùng thấp giọng:

- Chờ tôi trèo tường vào trong mở cửa, bà đừng gấp rút mà lộ mưụ

- Biết rồị

Lại A Hùng trèo tường vào trong, nhè nhẹ mở cửa ra để cho vợ Mộc Kỳ chen mình vàọ Hắn dắt mụ đi cửa sau mà vàọ Lại A Hùng bồng mụ lên để xem hành động bên trong. Quả nhiên thấy Mộc Kỳ đang ôm một người đàn bà mà ngủ. Máu ghen đã tràn lên cổ, mụ bèn ra dấu cho Lại A Hùng đá mạnh cửa mở toang rạ Sức mạnh của A Hùng làm việc nầy không mấy khó, tông cửa xong, hai người tràn vàọ

Mộc Kỳ và Lộ San giựt mình tỉnh dậy, cả hai đều run lên. Hồ Mộc Kỳ nhìn thấy người đàn bà cầm súng chính là vợ mình. Lộ San cũng tỉnh dậy, nhìn thấy gã đàn ông đúng là têu lưu manh mang kiếng đen. Hồ Mộc Kỳ run giọng:

- Em đến ...

- Anh còn nhận ra tôỉ Tưởng là anh ngủ với người khác nên đã quên tôi rồị Anh đi Đài Bắc đây hả? Anh là đồ bất hảo, cả năm bỏ bê vợ con.

- Em hãy buông súng xuống để nghe anh giải thích.

- Khỏi cần phải giải thích, anh cùng một người đàn bà khác đã ngủ chung nhau, chính mắt tôi đã nhìn thấy mà còn giải thích nỗi gì?

Lộ San cầu khẩn:

- Thưa Hồ phu nhơn! Chính là tôi bất hảọ xin bà rộng dung.

Vợ Mộc Kỳ nhổ vào mặt nàng một bãi nước bọt nói:

- Đừng già hàm! Tôi không muốn nói với loại người hạ tiện như cộ

Hồ Mộc Kỳ không thể chịu nổi, hỏi gằn:

- Bây giờ em muốn gì?

- Tôi ... ha ... ha ... ha ...

Lại A Hùng đứng gần một bên nghiêm giọng:

- Cô Lộ Minh, tôi đã từng nói, khuyên cô đừng để cho tôi phải không còn đường đi, tôi đã nói thật và rất rõ ràng, cô lại phản bội lời hứa của mình. Hồ xưởng trưởng lại còn dở tánh điêu ngoa, tính ngày mai đi báo cảnh sát, đến tối, ông sẽ hợp cùng cảnh sát để bắt tôi, nhưng ông đã bắt được tôi chưả Làm gì được lão đại nầỵ Hồ xưởng trưởng ông đã phạm tội với vợ, cũng như cô Lộ Minh đã phạm tội phá hoại gia đình người khác.

- Ha ... ha ... ha ... Trong khi nói thì vợ của Mộc Kỳ cười lên tràng cười rất rùng rợn. Chỉ nghe tiếng nổ chát chát luôn mấy tiếng thì Hồ Mộc Kỳ và Lộ San đã nằm lăn trên vũng máụ Lại A Hùng muốn co giờ tẩu thoát, vợ Hồ Mộc Kỳ nạt lớn:

- Đứng lại, mầy đã lừa dối tao quá nhiều rồi, mấy năm tao ở không phải với chồng tao cũng do mầy đạo diễn. Ngày nay, là cơ hội tao đòi nợ mầỵ

- Bà Hồ xưởng trưởng! Xin bà ...

- Quì xuống, tao sẽ dung mạng sống cho mầỵ Mầy là thằng không chuyện gì ác mà không làm, trong quá khứ mầy đã hại cuộc đời tao, lại hại luôn em tao trong tuổi vị thành niên. Lại A Hùng, tao cho mầy biết, hôm nay tao thay mặt cho họ mà trừ khử mầỵ

- ái! Xin bà cứu ... một mạng tôi bà dung ...

Một tiếng nổ chát chúa nữa vang lên, tên lưu manh nằm dài không nhúc nhích.

Vợ Hồ Mộc Kỳ cười lên một trành cười như điên, sau đó, nàng kê khẩu súng vào màng tang mình mà lẩy cò, thân hình bà ta té nằm dài trên mình Lại A Hùng.

(Hết Chương 63 ... Xin xem tiếp Chương 64)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: September 8, 2002
This story has been read (Since September 8, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)