Đôi bạn cũng cười rất vui vẻ, Cách Luân nói:
- Thôi, buông chèo xuống nghỉ để uống nước ngọt. Em phải biết,
nước ngọt này có chứa nhiều tình nghĩa của anh trong đó.
- Không phải uống vào bụng rồi tiêu hóa hết saỏ
- Không phải thế đâu, em uống vào sẽ thấy tình ý giao cảm giữa
chúng tạ
Lộ San bèn khui nước ngọt cho chàng. Tạ Cách Luân vừa đưa tay
ra thì nàng rút tay, chàng nói:
- Hai người cùng uống một chai, cùng mê say chung với nhau một
hương vị, sẽ có cảm giác chia xẻ ngọt bùỉ
- ê, cho hai người uống một chai sẽ mất vệ sinh.
- Hạ. hả hả.
Nghe chàng cười ha hả, Lộ San ngước mặt ngó lên, nhìn chàng,
Luân giải thích:
- Uống chung có thể nó truyền nhiễm bịnh thương hàn, cảm mạo,
lao phổi, cũng như các chứng có vi khuẩn, nhưng hai người thẩy
đều mạnh lành yêu nhau thì sẽ truyền nhiễm căn bịnh mạnh khỏe
và yêu nhau mạnh hơn thế nữạ
Câu trào lộng của chàng khiến cho nàng bật cười lên, trong khi
tay nàng không ngớt khuấy động mặt nước hồ rất mát, chẳng
những mát ngoài da mà nó mát tận trong tâm hồn.
Lòng nàng hiện giờ như một con chim nhỏ đang bay cuồng loạn
giữa vòm trời bao la, nàng chỉ sợ Cách Luân đột nhiên ôm hôn
nàng.
Bởi nơi đây, khách du ngoạn rất nhiềụ Nàng bỗng nhớ lời Cốc
Minh: Hôn là liều thuốc an thần tốt nhất.
Hiện tại, nàng đang cùng một lúc tưởng đến Cốc Minh và Tạ Cách
Luân nên tinh thần nàng xáo trộn, tuy e ngại Tạ Cách Luân sẽ
hôn nàng, nhưng thâm tâm nàng muốn so sánh giữa Cốc Minh và Tạ
Cách Luân. Nàng xoay mặt đi nơi khác, sau đó không nghe hơi
thở của Tạ Cách Luân, nàng quay mặt lại mà nhìn thì thấy chàng
ngồi lặng lẽ nhìn nàng mỉm cười:
- Lộ San! Em đẹp quá.
- Cách Luân! Em rất thích nghe mãi cái từ ngữ đó.
- à, có nhiều cô gái chỉ yêu mê mệt cái từ ngữ đó, vì nghe đến
cái từ ngữ đó sẽ kích thích vấn đề tình cảm.
- Anh có tư tuởng không hay rồi đó.
- Riêng anh được em lưu ý đến, là danh dự lắm rồi, sau những
lần gặp gỡ em, anh tuởng là mộng chớ không phải là thật.
Nếu Lộ San không nói, thì Luân đâu có ngờ cô bé gái mới mười
bốn tuổi lại yêu chàng cuồng nhiệt như vậỵ
Cốc Minh theo đuổi Lộ San và cưới nàng làm vợ, đó cũng là
nguyên nhân rất tế nhị, vì Lộ San có ảo tuởng Cốc Minh là Tạ
Cách Luân. Điều đó chưa rõ Luân biết hay không biết.
Trước kia, mũi tên ái tình của Tạ Cách Luân bắn trúng quả tim
của Lộ San. Mũi tên của chàng nhanh như gió thoảng, mềm như
hoa lá mùa xuân, nồng nàn như lửa, dịu dàng như tợ Trúng mũi
tên tình yêu của chàng phải đắm say mê mệt. Tình yêu say mê đó,
không hay biết tự bao giờ.
o0o
Tiếng xe ngừng tại nhà họ Cốc, Cốc Minh đã đứng chờ ở đó rất
lâu, chàng lập tức cho xe vào:
- Lộ San, em đã về đó à?
- Nếu em không về thì ý anh thế nàỏ
Khi nàng chèo thuyền với Tạ Cách Luân tại Bích Đàm thì sắc
diện nàng rất đáng mến. Khi về đến cửa thấy chồng săn đón hỏi
thăm vồn vã, nàng lại hỏi một cách rất lạnh nhạt. Lúc nàng vừa
vào nhà khách, Cốc Minh nói tiếp:
- Ba với má đang chờ em về dùng cơm.
- Em không thấy đóị
- Em hãy vào nghỉ ngơi giây lát đị Vú ơi! Cô đã về, vú hãy sửa
soạn bồn nước cho cô rửa mặt.
Khi lên đến phòng, Lộ San bèn lấy nón rơm đội lên đầu đến
trước gương nhìn tới nhìn luị Nàng tự xẻt thấy mình đội nón
rơm lên càng đẹp thêm bội phần, trách gì Tạ Cách Luân không
nhìn nàng trân trốị Nàng còn nghĩ lại, Luân lấy nón đội lên
đầu cho nàng, lại cho rằng đội chiếc vương niệm cho nàng. Tuy
là chuyện trào lộng nhưng nghe qua rất thú vị và khó quên.
- Lộ San, dép của em anh đã đem đến đây nè.
- Ờ!
- Bà vú nói em đi thăm người bạn học mang bệnh nặng.
- Ờ!
- Thế nàỏ Bịnh đỡ chưả
- Chưa chết đâụ
Nghe câu trả lời chán ngắt của nàng, chàng sững sờ không biết
nói gì nữạ Trong lúc ấy bà vú bưng nước vào:
- Thưa cô, nước rửa mặt cho cô đâỵ
- Cảm ơn vú.
- Cô còn cần gì nữa không?
- Không.
Bà vú ra đi rồi, Cốc Minh phát giác ra những điều nghi ngờ,
chàng khó dằn được bèn hỏi:
- Lộ San! Em nói đi thăm bạn học mang bịnh, tại sao lại mua
nón rơm làm gì?
- Đi thăm người bịnh, không thể mua nón rơm đội được hay saỏ
- Thêm hai cánh tay của em nắng nám đỏ ửng nữạ
Nghe chàng nói đến đây, nàng thầm sợ hãi, bèn lặng thinh cúi
xuống cởi giày ra, cố ý che giấu gương mặt mất tự nhiên của
mình. Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ ra cách nói dối, nàng liền
đứng lên đi đến bồn rửa mặt, vừa rửa mặt vừa giả bộ vui cười
nói:
- Không trách em đã dối gạt anh, mà nên trách họ đã dối gạt em.
- Thế là bạn học của em không có bịnh?
- Bọn họ qui tụ lại tìm cách dối gại em để đi du ngoạn, họ bèn
gọi điện thoại nói một người mang bịnh nặng, buộc lòng em phải
đị
- Rốt cuộc là em cùng họ đi du ngoạn ở ngoại ổ
- Em không muốn đi, nhưng kẹt quá không biết tính sao, đã đến
đấy rồi không nỡ từ chốị Còn chiếc nón rơm là của người khác
mua tặng chọ Chớ em mua nó mà làm gì. Em đội chiếc nón này anh
xem đẹp không?
Cốc Minh cười thỏa mãn:
- Đẹp lắm. Nếu anh biết em đội nón rơm mà đẹp thế này thì anh
đã mua cho em rồị
Lộ San mỉm cười vô ý thức, tiếng nàng khoát nước rửa mặt, nàng
hình dung như tiếng chèo thuyền của Tạ Cách Luân.
Cốc Minh tỏ vẻ thương xót:
- Lộ San! Chắc hôm nay em mệt lắm.
- Lúc vui chơi nào có biết gì, bây giờ cảm thấy mệt mỏi đôi
chút.
- Bạn bè thật ác quá, nếu muốn hẹn ước đi chơi ngoại ô thì
phải nói rõ ràng, ai đời đi dang nắng ngoài trời mà mặc đồ dài
và đi giày cao gót.
- Em cũng đã nói qua điều đó cho họ biết.
- Lộ San! Bởi lúc ban ngày anh không được rảnh, ước mong em
thường đi chơi với họ cho hết tù túng.
- Từ rày họ sẽ thường ước hẹn với em.
- Càng tốt chớ có saọ
Nàng không muốn bàn đến vấn đề này nữa, sợ e Cốc Minh hỏi
phăng đi chơi với aỉ Bạn học nào, tên gì thì khó mà trả lòi
cho êm xuôị Do đó, nàng lảng sang chuyện khác:
- Cốc Minh! Đi xuống lầu ăn cơm nha anh!
- Ăn cơm xong, em nên tắm rửa và ngủ một giấc để lấy lại sức.
Cốc Minh thân mật đưa nàng xuống lầu, nàng thấy chàng săn đón
chừng nào, trong thâm tâm nàng cảm thấy khó chịu chừng nấỵ
Nàng chỉ mong đến khi ăn cơm xong, Cốc Minh đừng đề cập đến
chuyện du ngoạn nữạ
Nàng hỏi thăm đến hai con. Cốc Minh cho nàng biết, hai trẻ
đang chơi tại phòng với vú em. Nàng hỏi những chuyện không đâu,
như:
- Trương hiếu Phong và Bạch Lăng còn tranh chấp với nhau nữa
hay không?
Cốc Minh vui vẻ trả lời:
- Từ ngày Trương hiếu Phong kết hôn, cái mỏ đỏ không còn cãi
vã với nhau nữạ Không ai có thể tin được, cái mỏ của Bạch Lăng
mà vẫn ngoan ngoãn êm ấm trong ngoài, nghe đâu nàng đã có mang,
không bao lâu sẽ lâm bồn.
Cốc Minh vẫn thao thao bất tuyệt, chàng nào ngờ trúng kế của
nàng. Giây lát lại chuyển sang đến người bạn trai của Lộ Nị
Nàng đánh lạc hướng, làm cho Cốc Minh quên đề cập đến vấn đề
ngày hôm nay nàng đi chơi vùng nào ở ngoại ộ
Ăn cơm xong, Lộ San tắm rửa và lên giường nằm nghỉ, nàng không
quên căn dặn chàng:
- Cốc Minh, em rất mỏi mệt, muốn ngủ để lấy lại sức, anh đừng
chọc em.
- Em hãy ngủ đi! Anh ngồi đây xem sách.
- Mở đèn sáng em ngủ không được.
- Được. Vậy thì anh đến thư phòng.
Chàng đứng dậy, không quên đến gần Lộ San hôn thân mật lên môi
nàng.
Sau đó, chàng ngoan ngoãn, tắt đèn đóng cửa đi rạ
Ngoài của sổ, ánh trăng mờ mờ rọi vào phòng. Nàng nghiêng mình
lại, cái hôn của Cốc Minh vừa rồi, không đem đến cho nàng cảm
giác nào cả.
Nàng ngáp dài một tiếng, tuy buồn ngủ thật, nhưng đôi mắt vẫn
mở tọ
Không phải nàng thưởng thức ánh trăng ngoài song cửa, cũng
không phải mong đợi Cốc Minh vào ngủ với nàng. Cũng không hề
nghĩ đến đôi trẻ song sanh. Mà nàng chỉ nghĩ đến Tạ Cách Luân
hiện giờ chắc đã về đến lữ quán?
Và hiện giờ chàng đang làm gì? Bỗng nhiên nàng hối tiếc, phải
chi mình ở lại với chàng cho đến mười hay mười một giờ, cùng
chàng trở về lữ quán, đến lúc đó, mọi người đều ngủ vùi, hoặc
lữ quán đâu còn khách khứa đông đảọ Chừng ấy nàng sẽ cùng
chàng sống chung rất êm ấm.
Nàng chỉ còn nhớ đến một chi tiết về Tạ Cách Luân mà nàng chưa
rõ. Chàng sang Mỹ học rất lâu, không hiểu chàng còn liên lạc
cùng bạn học nơi nước ngoài hay không? Tại sao chàng không đến
ở nhà người cậu, trước khi chưa nhận việc, lại đi mướn lữ quán
mà ở. Nàng hy vọng giờ đây Tạ Cách Luân ngủ một giấc say sưa,
chàng đang nằm thấy mộng đẹp, cùng nàng khiêu vũ, chèo thuyền
cùng nàng vui chơi như lạc vào cảnh tiên.
Tại thư phòng, Cốc Minh cũng khó mà đọc sách cho được.
Chàng ngáp dài liền mấy tiếng, rồi xếp sách đứng dậy trở vào
phòng, chàng thấy bóng tối âm u, muốn mở đèn lên nhưng còn do
dự, sau cùng chàng vẫn không dám mở, tự nghĩ rằng, mình đi ngủ
mà mở đèn làm gì, chẳng những vô ích, lại còn phá giấc ngủ của
vợ. Chàng sẽ lẻn lên nằm gần bên nàng, bỗng nghe tiếng gọi:
- Cốc Minh!
- Lộ San, em vừa thức giấc hả?
- Anh không học bài saỏ
- Đã xem rồị
- Mấy giờ rồỉ
- Hơn mười một giờ.
- Thật vậy saỏ
Cốc Minh nghe nàng hỏi không phải là người say ngủ, chàng nghi
hoặc hỏi:
- Từ đầu hôm đến giờ em chưa ngủ saỏ
- Ờ!
- Sao vậỷ
- Em đang nghĩ ... nghĩ về tương laỉ
- Lộ San! Tương lai cũng như hiện tại chúng ta đầy đủ hạnh
phúc chớ nào có gì.
- Em cũng nghĩ như vậy đó
Hồn của vợ chàng đã trao gởi cho một chàng trai khác, nhưng
chàng nào hay biết, nghe vợ nói thế, chàng hiểu lầm cái ý tai
hại của nó, chỉ một mực thâm tình, chàng hôn nàng như những
đêm ân ái tình nồng chồng hôn vợ.
Nàng không một phản ứng, trên mặt nàng như đã bị say mê vì
chất ma túỵ Cốc Minh lại càng lầm lẫn hơn nữa, chàng tin tưởng
vợ mình hòa dịu đồng tình. Chàng lại càng hôn nàng nhiều hơn,
nàng cũng không một phản ứng nàọ Hiện tại họ cùng chung chăn
gối, nhưng tâm hồn của Lộ San đối với chàng rất lạt lẽọ Cốc
Minh lại hôn nàng loạn đã, bây giờ nàng đã có phản ứng:
- Đã khuya rồi, hãy ngủ đi! Anh không biết em đang mệt mỏi hay
saỏ
Như bị nước lạnh tạt vào đầu, Cốc Minh vội buông nàng rạ
Chàng cũng tin là nàng mỏi mệt, chớ nào hay nàng giả vờ mỏi
mệt. Chàng rất yêu vợ, nên bất cứ thế nào chàng cũng dằn áp
dục vọng. Cốc Minh không hiểu được vợ chàng, mà lại nghe nàng
thỏ thẻ:
- Cốc Minh, em đã làm cho anh thất vọng.
- Đúng ra, anh không nên khuấy rầy em nữa để cho em nghỉ ngơi
thì phải hơn.
- Ngủ đi anh! Lộ San để cho chàng rúc đầu vào ngực nàng mà
ngủ. (Hết Chương
36 ... Xin
xem tiếp
Chương 37) |