- Lộ San, em xem hai đứa nó nhìn gì mà mở to
đôi mắt vậỷ
- Nó nhìn ông cha con nít của nó.
- Không chịu nhận là cha con nít đâu, nếu là cha con nít sao
lại tạo được hai bào thaỉ Lộ San! Em sanh cho anh hai con gái
đẹp đáo để.
- Mau quá, mới đây mà đã hai tháng quá hai ngàỵ
- Khùng quá! Tui là ba nó mà không biết cô nào chị cô nào em,
xin bà mẹ con nít của nó chỉ giùm.
- Mẹ con nít? Mẹ con nít sao lại tạo được hai bào thaỉ
Đôi vợ chồng cùng nhau cười khanh khách. Cốc Minh lại kêu lên:
- Lộ San! Nói mau đi!
- Con chị là Tiểu lộ, con em là Nhị Lộ.
- Sao em biết được?
- Dây lưng đỏ là Tiểu Lộ.
- Anh đã đến tiệm thợ bạc đặt làm hai tấm lắc bạc, trên mặt
khắc Tiểu Lộ và Nhị Lộ đeo trên cườm tay mỗi đứạ Nếu rủi bà vú
có đeo lộn cũng khó mà biết được. Nói xong, Cốc Minh móc trong
túi ra hai tấm lắc: Này em xem, một cái khắc tên Tiểu Lộ, một
cái khắc tên Nhị Lộ.
- Hãy đeo vào tay chị em nó đị
- Em hãy đeo con chị, anh thì đeo cho con em.
Vợ chồng đeo vào tay con xong, Lộ San cười hí hí nói:
- Tiểu Lộ! Hãy cám ơn ba đị
- Nhị Lộ! Hãy cám ơn má đị
- Cốc Minh, anh nhìn xem chúng nó giống aỉ
- Nhứt định nó đẹp giống em.
- Nó giống anh mới phải chớ!
- Tại sao vậỷ
- Bởi vì má nó không tốt.
- Lộ San! Ngoài vấn đề yêu em, anh còn cảm kích sự đối xử tốt
của em nữa, anh thầm nghĩ, em không có một khuyết điểm nào cả.
Lộ San đứng dậy, bước chầm chậm đến giường nằm xuống, mắt nhìn
lên trần nhà. Bởi mỗi lần Cốc Minh tỏ nỗi lòng yêu mến chân
thành, nàng rất xúc động như khó nói ra những bí ẩn không mấy
đẹp trong lòng.
Chỉ vì lúc Cốc Minh không có tại nhà, nàng lại nhớ đến hình
bóng của Tạ Cách Luân. Khi nàng nghĩ đến Tạ Cách Luân thì nàng
cũng không dám nhìn hai đứa con đang nằm trong nôị Nàng cũng
tự xét, Từ nay trăm ngàn lần cũng không nên nghĩ đến hình bóng
Tạ Cách Luân, nhưng ấn tượng đó như đã châm gốc châm rễ trong
tim óc nàng.
Càng lâu nàng càng không thể xua đuổi hình bóng đó, có lúc Cốc
Minh đi học, nàng ngồi mà tự khóc một mình. Đã là má hai đứa
con không đủ để nhắm một đường thẳng mà đi saỏ Lại còn suy
nghĩ đến mối tình vớ vẩn đó.
- Lộ San! Em làm sao vậỷ
- Không ... không sao cả, anh quên rằng, mỗi khi em quá xúc
động một điều gì thì nói chẳng ra lờị
Lời nói ấy nó đã che dấu những tâm sự của nàng.
Dầu có nghi ngờ, Cốc Minh cũng phải tin. Chàng khuyên nàng:
- Lộ San! Em đừng quá xúc động, nên nghỉ ngơi nhiều tốt hơn.
- Không, anh hãy nói chuyện với em, để em quên chớ.
- Em nhớ những gì?
Tự nhiên nhớ đến hình bóng Tạ Cách Luân. Nhưng nàng làm sao
nói rõ đều ấy ra được. Nàng cười cười đáp:
- Để quên những gì xúc động.
Lời nói dối rất có hiệu quả, khiến cho Cốc Minh vui vẻ trả lời:
- Được rồi, anh sẽ nói chuyện với em luôn. Bây giờ chúng ta
nói chuyện gì đâỷ
Nói chuyện gì lại không được. Một người chồng ngồi trước mặt
vợ lại không biết nói chuyện gì. Thật không phải là cao thủ.
Nhưng không thể trách chàng, lắm khi trước mặt Lộ San chàng
không biết nói những gì cho thích hợp, quá yêu nên ý tưởng
chàng bị lệ thuộc vào nàng.
- Cốc Minh, bỗng nhiên em muốn uống rượụ
Chàng sững sờ, tưởng là tai mình nghe lầm. Vì từ ngày nàng kết
hôn với chàng chưa bao giờ biết uống rượụ
- Lộ San, có phải em nói muốn uống một ly rượủ
- Anh rót đem đây, em sẽ uống cạn cho anh xem.
- Em hãy nghe anh hỏi, tại sao bỗng nhiên lại đòi uống rượụ
- Tại vui thích. Cốc Minh! Anh á không biết hiện giờ em đang
vui thích saỏ
- Anh biết.
- Em muốn anh đi rót rượu giúp em, mau đi!
Dầu có chiếc gậy phép cũng khó mà dò được trong đầu óc nàng
đang nghĩ gì. Chàng chỉ hồ nghi, nhưng cũng đi thẳng đến phòng
khách đến tủ rượu của ba chàng, nhìn tới lui các thứ rượu,
chàng bèn lấy ly rót cho nàng một ly đem lên phòng cho nàng:
- Lộ San, hãy dậy đi, rượu đây nè.
- Sao anh rót có nửa ly vậỷ
- Sợ em uống nhiều, sẽ ...
- Không say đâu, tại em muốn uống một lỵ Cốc Minh, anh đã nói
yêu em, tại sao một ly rượu anh cũng không cho em uống.
- Không phải hà tiện với em, nhưng nửa ly cũng đủ rồị
- Em muốn anh cùng uống một ly với em.
- Được, anh sẽ đi rót đầỵ
Chàng đi rồi, trên nét mặt nàng hiện lên nụ cười đắc thắng.
Nàng thầm nghĩ: Phải chi lúc nầy có chuyện vui để xua đuổi
hình ảnh của Tạ Cách Luân, cũng bởi hình ảnh ma quái đó nói
gây cho tâm tình nàng mê loạn, muốn uống rượu cho thật say, để
đàn áp cái hình bóng Tạ Cách Luân không còn đứng vững trong
đầu óc nàng nữạ Hiện giờ nàng đối với Tạ Cách Luân yêu và giận
lẫn lộn đang làm đảo lộn trái tim non trẻ của nàng.
Nàng tiếp lấy ly rượu của chàng, đưa lên trước mặt chàng vừa
cười vừa nói:
- Cốc Minh, hãy lại đây, vì tình yêu trong tương lai của chúng
ta, anh hãy cạn ly cùng em.
- Tùy ý em!
- Tùy ý? Có lẽ anh đối với tình yêu trong tương lai của chúng
ta, không mấy nhiệt tình?
- Anh chỉ sợ uống không hết.
- Dù có chết cũng phải uống cạn ly nầy, một ly mà có bao nhiêụ
- Lộ San!
- Anh không cạn chén cũng được, em đã uống gần cạn rồị
- Được anh sẽ uống cạn, vì em mà anh uống cạn ly nầỵ
- Đừng nói gì nữa, hãy lại đây, cụng lỵ
Cụng ly xong, hai người cùng đi một hơi can ráọ Lộ San lật
ngược ly lại nói:
- A! Thật thích thú, anh hãy xem, không còn một giọt.
Uống cạn một ly không phải là một chuyện dễ, Cốc Minh nhíu mày
lại, sau đó tiếp ly trong tay Lộ San nhìn nàng đang cười khanh
khách rồi nằm dài xuống giường. Cốc Minh để chiếc ly lên bàn.
Có lẽ không quen uống rượu, nên chàng xây xẩm để chiếc ly
không trúng bàn; một tiếng "rổn" chiếc ly rơi xuống bàn bể tan
từng mảnh vụn. Chàng liếc nhìn chiếc ly chớ không cúi xuống mà
lượm những mảnh ly bể. Bước loạng choạng đến giường nằm xuống
gần nàng.
Họ cùng vấn vít nhau và hôn nhau như điên ... Lộ San chỉ sợ
không thể xua đuổi hình ảnh của Tạ Cách Luân, nhưng đã mỏi mệt
và say nhừ, nên ngủ thiếp đị Hai đứa trẻ trong nôi cũng ngủ
vùi, trong giấc ngủ vô tư, bình thản ...
o0o
Không ai hiểu rõ tâm lý của Khổng Vân như thế nào mà chàng
không nhận người khác giúp đỡ, người ta chỉ biết chàng đã từ
khước sự giúp đỡ của người bạn học tốt!
Hai ngày trước khi hai đứa bé đầy tháng, Cốc Minh có mời chàng
đến nhà, nhưng chàng khước từ không đến.
Thật là một quái nhân, tôi muốn gặp quái nhân ấy coi ra saỏ Bà
Lâm ngồi tại phòng khách tự nói một mình, sau đó bà gọi lớn:
- Bà vú ơi!
- Thưa bà, dạy việc chỉ
- Bảo lão Vương sửa soạn xe sẵn sàng để đi công việc với tôị
Gọi vú em bồng cặp cháu nội đến để hôn chúng nó rồi sẽ đị
- Dạ, hai cô bé đang ngủ.
- Thôi để tôi về sẽ hôn nó cũng được.
Hai mươi phút sau, lão Vương đậu xe tại cổng trường gần một
báo quán. Bà Lâm xuống xe tự đi tìm Khổng Vân.
Trước khi đi bà không cho Cốc Minh hay, nào phải bà chẳng tin
nơi con, nhưng muốn chính mình tìm hiểu lối sinh hoạt của
Khổng Vân để xem anh học trò khó nầy có phải là một thiên tài
theo lời Cốc Minh đề cao hay không?
Theo Cốc Minh, Khổng Vân thường đánh giày dưới chân thang lầu
dãy chung cư nầỵ Bà thấy chàng trai đang ngồi gần thùng dụng
cụ đánh giày mà xem sách.
Bà Lâm muốn gọi chàng đánh giày lại cho bà tiện việc hỏi
chuyện, nhưng bà do dự, không lẽ gọi một sinh viên đánh giày
cho mình thì cảm thấy khó chịụ Tuy nhiên, tìm không ra cách
nào hay hơn, rốt cuộc bà cũng phải ngồi xuống cho chàng đánh.
Có khách, chàng bèn buông quyển sách, lập tức lấy đồ nghề ra
bắt đầu công việc. Chàng làm việc rất mau và rành rẽ, bà Lâm
xét thấy chàng thuộc vào hạng nhà nghề chớ không phải mới tập
sự. Bà nhìn kỹ, chàng là một thanh niên đẹp trai, có gương mặt
thông minh, ngũ quan ngay thẳng, thân hình vừa tầm thước và
gọn gàng, tiếc gì không gặp hoàn cảnh thuận lợị Bà Lâm cảm
thấy thương xót, bắt đầu gợi chuyện:
- Cậu đánh mũi giày cho bóng thêm một chút.
- Xin bà đừng lo, đánh xong cam đoan bà sẽ vừa lòng. Từ nay
nếu bà thấy vừa lòng, xin bà chiếu cố.
Bà Lâm mỉm cười nói:
- Cậu có phải người chuyên nghiệp đánh giày không?
- Khi đánh xong, nếu bà không vừa lòng tôi sẽ đánh lạị
Bà Lâm không ngờ chàng thanh niên đánh giày lại sử sự đủ đầy
lễ độ với khách. Trong gương mặt và lời nói của chàng không
một chút nào lộ ra vẻ có khí tiết và hiên ngang. Dó đó, bà hơi
hoài nghi lời Cốc Minh đề cao, bà dò dẫm:
- Cậu làm nghề nầy mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền?
- Dạ, chỉ kiếm đủ duy trì sự sống thôị
- Hằng ngày tôi đi qua đây, sao ít khi thấy cậủ
- Dạ, tôi chỉ đánh giày vào buổi chiều thôị
- Buổi sớm mai cậu làm gì?
Khổng Vân chỉ cười cười mà không trả lờị
- Cậu học anh văn hả?
- Dạ, tùy tiện xem vào lúc rảnh rỗi thôị
- Có lẽ cậu là một sinh viên.
Khổng Vân nghĩ thầm, cái bà nầy cũng lạ, mới đánh giày cho bà
một lần, bà lại tìm hiểu đủ điềụ Chàng ngước mặt lên nhìn bà
Lâm. Khi chàng cúi trở xuống làm việc, chàng có ấn tượng tốt
về bà Lâm, bà ta là người đàn bà hiền hậụ
- Cậu đánh thủng thỉnh cũng được mà.
Đánh chầm chậm thì một giờ được mấy đôị Tuy bà Lâm nói thế,
nhưng chàng vẫn đánh rất mau, khi xong, chàng bèn đem đôi giầy
mà để trước chân bà. Bà Lâm mở xách tay lấy tấm giấy mười đồng
trao cho chàng.
- Cậu nhận chút ít nầy chi dụng, khỏi phải tìm mối đánh giày
nữạ
- Thưa bà, tôi chỉ nhận tiền công một cắc bạc thôi, không dám
nhận của khách nhiều hơn nữạ
Bà Lâm vừa mang giày vào vừa nói:
- Xin lỗi, bởi tôi chưa biết tánh đặc biệt của cậụ
Khổng Vân cười chớ không nói thêm lời nào nữạ Dường như chàng
không muốn nói chuyện thêm, nên lấy quyển sách Anh Văn lên
xem. Bà Lâm bỗng nhiên nói:
- Sao cậu không đến nhà Cốc Minh chơỉ
Như đánh trúng tâm lý của chàng, Khổng Vân hơi kinh ngạc nhìn
thẳng vào mặt bà Lâm. Bà hỏi tiếp:
- Cậu có phải là Khổng Vân không?
Khổng Vân hơi nghi hoặc, nhưng cũng phải gật đầu thừa nhận.
- Tôi là má của Cốc Minh đâỵ
- Cháu xin lỗi đã thất kính với Cốc bá mẫụ
- Cốc Minh thường đề cặp đến cháu, nó rất kính nể cháụ
- Dạ, Cốc Minh cũng nó nói lại với cháu, bác rất thương mến
cháụ
- Cháu với Cốc Minh là bạn học tốt với nhau, những gì của Cốc
Minh cháu xem như của cháu, đừng ngại ngùng gì cả.
- Cháu chưa có dịp đến viếng bác, thật cháu cam thất lễ.
- Bác vẫn biết ngày giờ của cháu rất quí, nên bác đến đâỵ
- Cám ơn bác.
- Vừa đi học, vừa kiếm tiền, ai săn sóc cho cháụ
- Tự cháu lo liệu lấỵ
- Thật đáng thương.
- Thưa bác, cháu rất hài lòng.
- Thật bác có lỗi, bác không dè dặt.
Khổng Vân thấy bà Lâm tỏ vẻ tự hối, chàng không yên lòng, bởi
câu nói quá tự thị của mình, chàng bèn lễ độ:
- Xin mời bác ngồi đỡ đây với cháụ
- Bác không muốn kéo dài chuyện thêm, làm phí công việc làm ăn
của cháu, theo ý bác, thấy cháu mỗi buổi chiều vừa đi kiếm
tiền vừa khổ công học tập thật rất có chí.
Chàng muốn trả lời cho bà Lâm, nhưng một người khách đến ghế
đưa giày cho chàng đánh, bà Lâm thấy thế nói tiếp:
- Bác đi nghe cháu, bác rất mong cháu thường gặp Cốc Minh để
anh em vui chơi với nhaụ
Xe bà Lâm về đến cửa, Cốc Minh ra mở cửa cho xe vào và tiếp
rước mẹ, chàng hỏi:
- Hôm nay má đi đâu có một mình vậy má?
- Đâu có đoán chừng má đi đâủ
Một mặt đỡ mẹ xuống đi vào phòng khách, một mặt chàng suy
nghĩ, nhưng không hiểu bà đi đâu, chàng lắc đầu:
- Con không thể biết má đi đâu, nhưng xem thần sắc má rất vui
vẻ.
- à, má đã tìm gặp bạn học Khổng Vân của con rồị
- Chắc hắn không biết má?
- Má đưa giày cho nó đánh, quả thật tay đánh giày nhà nghề.
- Má có nói chuyện với anh ta không?
- Có, cậu ấy quả là một chàng trai có khí phách, thà đi đánh
giày kiếm tiền ăn học chớ không nhận của ai, tương lai cậu ấy
xứng đáng là một đại học sinh.
- Anh ta có nhắc đến con không?
- Có, khi biết má là má của con, cậu ấy rất lễ độ.
- Có thể mời ảnh một lần nữa ảnh sẽ đến nhà mình.
- Cốc Minh, sợ cậu ấy không đến đâu, má xem ý cậu ta không
muốn nhờ vả vào ai cả, má chỉ mong con thật tình đối xử đẹp
với cậu ấỵ
- Má có lòng tốt, con sẽ cố gắng gần gũi để khuyên nhủ anh ta
từ từ tiếp nhận sự giúp đỡ của má.
- Ờ, chỉ mong cậu ấy đồng ý thôị Cốc Minh, Đại Lộ, Tiểu Lộ và
Nhị Lộ đâủ
- Tụi nó đã ngủ rồị Má à, con muốn nhờ anh Khổng Vân giúp cho
một việc.
- Con đi rót cho má một ly trà, má khô cổ quá rồị
Sau khi chàng rót ly trà xong, ngồi xuống cạnh mẹ đôi tay vò
xát nhau không ngớt, bà Lâm thấy thế bàn hỏi:
- Má trông vẻ mặt con như không yên vậỷ
- Má à, Lộ San bỗng nhiên đối với con rất cộc cằn lợt lạt, con
không hiểu do đâu mà rả
- Chắc con có điều gì làm cho nó không vừa ý, dâu con tự kiểm
thảo lời nói và việc làm của mình lại coị
- Con đã xét kỹ, không điều nào mà con không chiều theo ý vợ
con.
- Nhưng có một vấn đề, chắc con chưa nghĩ đến.
- Do đó, con nhờ má chỉ bảọ
- Cốc Minh, tuổi Lộ San còn quá trẻ, bỗng nhiên lại sanh một
lần hai đứa con, lòng dạ sao tránh khỏi đôi chút thay đổi, lắm
khi nó phát cáu với con, nó cũng không hiểu được mình nữạ
- Con lắm lần khẩn khiết hỏi vợ con, thì nó nói không biết tại
sao, mười lần như mười nó đều úp mặt vào lòng con mà khóc.
- Má nói có lầm đâu! Bởi thế, trước mặt vợ con phải tập tánh
nhịn nhục, lắm khi Lộ San nó phát cáu với con, nó cũng không
thể chứng minh rằng nó chán ghét con điều gì.
- Con cũng thấy vợ con nó chân thành yêu con.
- Cốc Minh, má cử lệ một bằng chứng xác thực, má đây lắm khi
cũng phát cáu với ba con. Nhưng ba con tập tánh nhịn nhục, do
đó, sau một lần má cự nự với ba con, là một lần má yêu ba con
hơn.
- Con xin vâng theo lời má dạỵ Má hãy đi nghỉ đị
- Ba con đi đâu vắng?
- Con quên nói cho má hay, ba con đã đi đánh bài rồị
- Ai mời ba con vậỷ
- Dạ, kỹ sư Thạch.
Bà Lâm nghe chồng đi đánh bài tại nhà kỹ sư Thạch. Bà không
một chút hờn giận ông, vì bà rất mến kỹ sư Thạch. ông ấy ngoài
việc đánh bài cầu vui, không hề ham một việc gì khác nữa vợ
ông ấy cũng đàng hoàng.
Do đó, bà chẳng những không trách chồng mà còn khuyến khích
thêm nữa, là khác. Xét ra bà rất khôn ngoan, thà để cho chồng
chơi với người tốt, hơn là chơi với người xấu sẽ hư thân, bà
nhìn nhận kỹ sư Thạch là điển hình cho hạnh người tốt. Bà rất
chống ông làm bạn với phụ nữ, cũng như uống rượụ Bà bèn gọi bà
vú ra cùng bàn chuyện vợ chồng Cốc Minh và chuyện bí mật riêng
của Cốc Minh.(Hết Chương
21 ... Xin
xem tiếp
Chương 22) |