Nghĩ vậy, chàng mặc áo vào và xuống lầu để đi dạo một vòng
cho tinh thần bớt căng thẳng. Chàng thấy bà vú đang ngồi tại
phòng khách, chàng hỏi:
- Ba má tôi chưa về sao vú?
Bà vú đứng dậy với vẻ lo lắng:
- Chưa, cậu! Sao trông cậu có vẻ không được vuị
- à ... à, có lẽ hôm nay mất giấc ngủ trưạ
- Vậy cậu nên đi ngủ đi! Cô đã ngủ rồi hả?
- Ờ!
- Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua chọ
- Không vú à, tôi và vợ tôi mới ăn ngoài quán rồi, bây giờ tôi
muốn thăm hai đứa nhỏ.
- Vú đã dỗ chúng nó ngủ rồị
- Để tôi đứng ngoài cửa nhìn nó cũng được.
- Có thể bảo vú em đánh thức chị em nó dậỵ
- Không, cô ấy hằng ngày giữ hai đứa nhỏ rất mệt nhọc đùng phá
giấc ngủ của cô ấỵ
- Tiểu Lộ nó khóc đòi cậu, nên vú em mới dỗ cho nó ngủ đó chớ.
Bỗng nhiên Cốc Minh nghĩ lại, vừa sanh hai đứa con thì đã mất
đi tình yêu của mẹ nó. Lộ San không chút nào nghĩ đến hai con,
gần đây, như nàng đã quên hẳn chúng nó là khác.
Lần đầu tiên bà vú xét thấy người chủ nhỏ trong gia đình bị
rơi vào đường thống khổ, bà nghi ngờ không yên:
- Cậu!
Cốc Minh đang bước từng bước một nặng nề, tiếng bà vú gọi
dường như chàng không nghe, chàng đến cửa phòng xô nhẹ cánh
của ra, nhìn thấy rõ ràng hai con của chàng đang say ngủ. Tuy
chàng thích thú, nhưng trong lòng không đè nén nổi sự buồn rầụ
Chàng xét thấy như mình có lỗi cùng hai con, không phải do mẹ
nó, mà chính mình cũng không tròn bổn phận làm cha, chàng chỉ
dùng những giọt nước mắt mà rửa những điều thống khổ trong
lòng. Chàng lặng lẽ không nói; lại nhìn hai con một cách trìu
mến, rồi khép nhẹ cửa phòng lại, quay mình trở ra, chàng bước
chậm rãi trong sự suy tư, dáng điệu như ông cụ non. Bà vú thấy
trên mặt chàng lộ vẻ ưu sầu, bà tưởng rằng đôi vợ chồng trẻ có
chuyện buồn phiền nhau, bà hỏi khẽ:
- Cậu! Cậu ...
- à! Bà vú! Chàng chỉ thốt được bao nhiêu đó, rồi nhìn trân
trân bà vú mà không nói thêm gì nữa, chàng cũng không nhận ra
sắc mặt u buồn của bà vú, sau đó bà bước đến gần nói:
- Cậu nên đi ngủ đi! Đêm nay, trông tinh thần cậu không được
khỏẹ
- Được rồi, khi ba má tôi về, nhờ vú nói lại tôi và vợ tôi đã
ngủ rồị
Cốc Minh trở lên lầu, chàng nhớ khi trước lúc vào phòng vừa ca
hát nho nhỏ, có khi huýt gió liền miệng, đêm nay thì khác hẳn,
chàng tự thấy mình yếu đuối như một lão già bịnh hoạn. Chàng
nhìn đôi mắt lo lắng của bà vú mà thầm lắc đầụ
Lộ San đang mở to đôi mắt, nghe tiếng chàng bước vào, nàng
liền nhắm mắt lạị Đến gần phòng, chàng nhón bước nhè nhẹ, nhẹ
cho đến nỗi như chàng sợ đạp chết mấy con kiến. Chàng sợ làm
kinh động giấc ngủ của vợ. Chàng rón rén không khác nào đứa
trẻ phạm tội, chàng co rút thân hình lại nhè nhẹ bò lên giường
nằm xuống chừng năm phút, Lộ San bèn mở to mắt nhìn chồng nằm
dựa bên mình. Không biết do nàng bực tức hay muốn gây gổ với
chàng, nàng hỏi:
- Nhà anh bộ giàu lắm hả? Đến đi ngủ cũng không chịu tắt đèn
vậỷ
Chàng khép nép ngồi dậy nói:
- à, anh quên phức đi chớ.
- Mỗi tối anh chỉ làm duy nhứt công tác tắt đèn, dường như anh
lười biếng đến không muốn đưa tay lên nữa, nếu anh thấy phiền
không muốn làm việc đó, xin để tôi ngủ riêng.
- Lộ San! Thật anh khó hiểu, hôm nay em có điều gì phiền phức
mà gay gắt mãi vậỷ
- Anh muốn hiểu rõ thì hãy vặn đèn lên.
- Lại mở đèn ... Em không ngủ saỏ
- Bị anh làm ồn làm sao mà ngủ cho được, nếu anh không chịu mở
đèn thì để em đập bể bóng đèn đi, chúng ta sẽ mãi mãi sống
trong hắc ám.
Bật đèn sáng lên, Cốc Minh nhìn thần sắc Lộ San chàng vô cùng
kinh ngạc, nếu nói tâm tánh chàng tốt cũng không đúng, mà có
thể nói, chàng không biết nổi trận lôi đình một lần nàọ Thấy
Lộ San sắp bước xuống giường, chàng cũng ngồi dậỵ
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, lấy lượt chải loạn xị trên mái
tóc, không nói thì thôi, bằng nói với chàng lời nào cũng toàn
là lời mặn xẵng. Chàng dịu giọng:
- Lộ San!
- Đừng gọi tên tôi, đừng gọi tên tui nữạ
- Em đối với anh thế nào cũng mặc, riêng anh chỉ đối với em
một lòng trước sao sau vậỵ
- Không muốn nghe anh nói lăng xăng nữa, em cũng không cần yêu
hay chẳng yêụ
- Được rồi, anh không nói gì nữa, chỉ ngồi đây bồi bạn với em
cũng được.
- Em cũng không cần ai bồi bạn, anh hãy đi ngủ đi! Em ngồi đây
đến trời sáng là chuyện của riêng em.
Giọng Cốc Minh như van lơn:
- Anh không biết do nguyên nhân nào, mà em sanh ra bực dọc quá
đáng như vậỷ
- Anh không chịu nín lặng, bộ muốn cùng tôi cãi vã sáng đêm hả?
Anh không hiểu gì cả, nghĩa là em không muốn nói chuyện với
anh?
- Được, được, anh câm mồm, anh câm mồm ...
- Ừ hự!
Nàng than dài một tiếng, căn phòng trở nên yên lặng, không còn
nghe tiếng của hai người nữạ Bà vú đứng nhìn vào khe cửa rất
lâu rồi sẽ len lén đi xuống lầụ Bà vú nghe trộm không phải
theo thói quen, bà cũng không phải thuộc hạng người hay theo
dõi chuyện riêng tư của kẻ khác. Bà rất quan tâm đến hạnh phúc
vợ chồng của tiểu chủ. Mỗi khi bà vú thấy Cốc Minh vấp phải
chuyện gì, bà vô cùng lo lắng, vì bà là người bồng ẵm Cốc Minh
đã nhiều năm, từ khi bà còn trẻ đến nay tóc gần điểm trắng.
Từ ngày kết hôn với lão Vương, bà thường suy nghĩ chuyện đó
đây trong đêm vắng, lắm khi bà cảm thấy cô đơn và mất ngủ.
Hiện giờ, bà cảm thấy như có một bóng tối quái ác đang từ xa
phủ đến. Bà không biết nó sẽ phủ trùm vào đâụ Nhưng bà tin
rằng bóng đen ấy không bao phủ lên bà và lão Vương. Bà ngước
mặt nhìn đồn hồ treo trên tường, đã hơn mười một giờ. Bà thờ
thẫn ngáp dàị
Trong phòng của đôi vợ chồng trẻ, một người ngồi trên giường
yên lặng, một người ngồi gục mặt trên bàn trang điểm. Họ không
trao đổi một lời nào bởi mỗi người đều có tâm sự riêng tự Thật
là một đêm dài trĩu nặng.
o0o
11 giờ 45 phút, lão Vương chở Cốc á Lâm về nhà, và bà Vương
trở về phòng mình thấy lão Vương cũng chưa ngủ, còn ngồi dựa
ghế mà hút thuốc. Khi lão thấy vợ bước vào bèn dụi thuốc vào
cái gạt tàn, vì bà thường phản đối chồng hút thuốc. Sau đó,
lão dùng đôi tay mở chiếc hộp màu đỏ, gọi bà bằng tên thân mật:
- Hồng Phương! Lại coi cái này nè.
Trên nét mặt tràn trề hạnh phúc, bà Vương đóng cửa xong xoay
mình lại, vừa đi vừa gọi thận mật:
- Hán Dương! Chuyện gì đó?
- Bà hãy lại đây, tôi có mua đồ tặng cho nè.
- Chưa có vợ chồng nào đến giờ ngủ mới tặng phẩm vật.
Bà Vương vẫn ngồi ở mép giường miệng cười ngỏn ngoẻn, như thuở
chưa kết hôn với lão Vương. Hai người cùng mỉm cười, rồi lão
Vương mở lời:
- Giờ này tặng lễ vật cho vợ mới đúng chớ.
- Vì lẽ gì lại tặng lễ vật?
- Bà đã quên rồi à, ngày mai này là ngày sinh nhựt của bà mà.
Bà vú vội vàng chụp tay chồng nói:
- Hán Dương! Nếu anh không nói ra thì em đã quên đi mất. Quên
càng tốt, để anh khỏi mua lễ vật cho em.
- Hồng Phương! Chúng ta cùng nhau làm việc thế này, chẳng
những được vui vẻ mà còn sung sướng trong hạnh phúc nữạ
- Em nguyện phục vụ gia đình này cho đến già.
- Anh cũng đồng ý với em. Này, chiếc vòng tay giá trị không
bao nhiêu, nhưng nó tiêu biểu cho lòng chân thành và tình yêu
của anh. Lại đây, anh đeo vào coi nàọ
- Hán Dương! Em rất cám ơn tấm lòng tốt của anh.
Trong phòng tuy trang trí thô sơ, nhưng nó có một hơi hướng
nồng đậm của tình yêu chận thật. Sau khi lão Vương đeo chiếc
vòng xong, bà vú bèn ngã vào lòng lãọ
- Chắc em đã mệt rồi, hãy thay đồ, nghỉ đi!
- Em không mệt đâu, còn anh thì saỏ
- Cũng không mệt. Hồng Phương! Anh rất cảm khích em đã ưng làm
vợ người tay không chân rồi như anh.
- Em hiện giờ có sự nghiệp gì?
- Đúng vậy, chúng ta chỉ có tình yêu chân thật.
- Anh không nghĩ đến việc mua sắm vật gì hết. Sáng mai trong
khi anh thức dậy cạo râu, em đi mua một ít hương liệu nhé.
Đôi vợ chồng nghèo họ chỉ có cái tình yêu vô cùng sâu đậm, lão
Vương nhìn vợ như cảm ơn lòng tốt. Bỗng nhiên lão khởi đầu một
vấn đề bí mật:
- Hồng Phương, anh có một vấn đề muốn hỏi thật, em cũng nên
thật tình mà nói rõ với anh?
- Có việc gì em lại giấu anh? Trong quá khứ, chúng ta còn
không giấu nhau việc gì, huống chi là bây giờ.
- Anh không bao giờ xem lén đồ của ai, nhưng hôm kia, em bận
lo công việc, anh cần thay đổi y phục, bèn mở chiếc rương màu
hồng của em, thì anh phát giác ra ...
Nói đến đây lão Vương ấm a ấm ớ, khiến cho bà vú vô cùng khó
xử, vì vật kỷ niệm kia bà đã giấu trong chiếc rương đỏ. Từ
ngày kết hôn với lão Vương, bà chưa hề nóị Hiện giờ chồng hỏi
bà mới trả lời thế nào đâỷ
- Hồng Phương! Cuộn vải đó do đâu mà có?
- Anh nói ...
- Em ... Bà vú nghẹn lời khó mà nói rõ.
- Bất cứ thế nào, em cũng nói rõ cho anh biết?
- Có lẽ vật đó có quan hệ với anh?
- Thật vậỵ
- Rất tiếc, em đã thề với bà chủ không tiết lộ với ai điều bí
mật đó.
- Hồng Phương, anh cũng xin thề, không đem câu chuyện này mà
tiết lộ với ai, xin em hãy tin người chồng của em.
- Được. Em sẽ nói cho anh nghe: Cậu Minh nhà này không phải là
con chính thức của ông bà ...
Lão Vương như rung động tinh thần, hỏi:
- Theo em ... Hồng Phương, đúng vậy chăng?
- Đã nói cho anh nghe, ai gạt mà làm gì?
- Em hãy nói rõ mau đị
Lúc cậu Minh vừa một tuổi, là một đứa trẻ bị bỏ rơị Bà Vú
ngừng lại như để nhớ trong ký ức: Vào một tối mùa thu, em mở
cửa đi mua đồ, bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa có một cái bao,
trong ấy đựng những gì em không biết. Lúc bấy giờ, nếu em
không lưu tâm thì đã bỏ qua cơ hộị Em cúi xuống, bỗng nghe
tiếng trẻ con khóc trong bao ấỵ Em mở lẹ ra xem, thấy một đứa
trẻ khá dễ thương, nhưng nó hơi nhỏ một chút. Em bèn bồng nó
vào nhà. ông và bà trông thấy vô cùng mừng rỡ. Chỉ vì bà sanh
đã bảy lần, lớp đẻ non lớp chết yểu không nuôi được lần nàọ
- ý chà! Lão Vương than dài một tiếng.
- Sau khi em phát hiện ra đứa trẻ, bèn đề nghị ông và bà nuôi
dưỡng, một mặt làm phước vì đứa trẻ bị bỏ rơi, mặt khác đỡ đầu
con trong gia đình hiếm muộn. ông và bà vui vẻ chấp nhận.
Lão Vương tiếp lời:
- Đứa trẻ đó gặp vận maỵ
- ông và bà cảm ơn em đem đến cho họ một đứa con mà họ đang
khát vọng, rồi trao cuộn lụa thêu Hồng Mai Quế và hai chữ Đơn
Ninh cho em giữ làm kỷ niệm.
Nhưng vấn đề này bà muốn bảo mật nên em phải thề không tiết lộ
với aị Do đó, đã nhiều năm qua, em thủ khẩu như bình, đêm nay
phải đem hết mà nói rõ cho anh nghẹ Hán Dương! Thật em có lỗi
cùng ông bà chủ.
- Hồng Phương! Anh cũng hứa sẽ bảo mật vĩnh viễn.
- Anh.. anh, sao anh lại khóc vậỷ
Bà vú thấy chồng bỗng nhiên nước mắt ràn rụa, thì kinh ngạc
nhìn lão trân trốị Lão Vương lật đật kéo vợ nằm xuống và nói:
- Anh xét mình đã đối xử không phải với Cốc Minh, nó chính là
con ruột của anh.
- Hán Dương! Anh ... anh ...
Lão Vương bèn chùi nước mắt nói:
- Em hãy nghe anh nói đây: Năm đó là một năm tối bi thảm cho
đời anh, nhà bị hỏa hoạn, thiêu sạch không còn món gì, vợ anh
chỉ bồng thằng Đơn Ninh khóc sướt mướt ngày đêm, anh hết sức
khuyên vợ bớt bị thương, sẽ lo xây dựng lại, nào ngờ qua ba
ngày sau vợ anh bồng Đơn Ninh đi mất. Không thể tin được nàng
lại đành lòng đem con mà bỏ rơi chỗ khác.
- Hồng Phương! Muốn chứng thực điều anh nói, em nên nhớ kỹ
lại, có phải trên đùi của cậu Minh có nút ruồi lớn hay không?
- à, đúng vậy!
- Có lần anh đưa cậu Minh đi bơi lội, anh trông thấy cậu Minh
cũng có cái nốt ruồi như thằng Đơn Ninh, trông thấy, lòng anh
cảm xúc vô cùng, anh nghĩ rằng, là hai nút ruồi, mà một cậu
thì sống trong sang cả, một đứa thì bị giam hãm nơi đại lục,
thật tội nghiệp.
- Thật không thể tưởng tượng nổi, Cậu Minh lại là con của anh.
- Hiện giờ em đã rõ.
- Em ...
Lão Vương như đoán trước vợ mình sẽ nói gì, lão nói:
- Hồng Phương! Chúng ta đã hiểu nhau, dầu cách nào cũng nên
dấu nhẹm không cho ông bà biết.
- Điều cần thiết hơn, là không nên cho cậu Minh biết.
- Chỉ vì cậu Minh đang sống trong hạnh phúc, nếu biết, cậu sẽ
bị ảnh hưởng đến tương lai huống chi ông và bà đối xử rất đẹp
với con.
- Hán Dương! Anh đừng nghĩ ngợi điều ấy, em sẽ lo tròn tất cả.
- Anh vô cùng cảm kích. Hồng Phương, chính em là bà mẹ tái
sanh ra Đơn Ninh. ý, em đã khóc rồỉ
- Em rất sung sướng về việc cha con anh được trùng phùng, nên
khó nén được dòng lệ mừng vuị
Đôi bạn già ôm chặt lấy nhau vui buồn lẫn lộn. Bỗng nhiên lão
Vương ngồi dậy, bà vú nghi ngờ hỏi:
- Anh làm gì vậỷ
- Để anh đi giây lát.
Lão Vương đi thẳng đến cái rương màu đỏ, mở lấy cuộn lụa thêu
hoa Hồng Mai Quế và hai chữ Đơn Ninh mà ôm vào ngực, mắt lão
nhìn trân trối ra cửa sổ.
Giây lát sau lại hôn lên cuộn lụạ Bà vú kêu lên:
- Hán Dương!
- Anh ôm cuộn lụa này cũng như ôm con vào lòng, anh hôn cuộn
lụa cũng như anh đã hôn con. Đơn Ninh, ba đã ở không phải cùng
con, má con càng ở không phải với con hơn thế nữa, đành lòng
nào bỏ con đầu đường xó chợ mà ra đị
Tinh thần của lão như lạc vào cõi mê man, tâm trí thất thường,
bà vú bước đến đỡ chồng:
- Đi ngủ nè! Hãy quên đi, vì hoàn cảnh hiện tại nên mừng vui
mới phảị
- Phải rồi, chúng ta nên vui với cảnh hiện tại dầu Đơn Ninh có
thế nào chăng nữa, nó cũng đang sống trong hạnh phúc.
Đêm đã khuya, lão lấy cuộn lụa mà gối đầu, dường như lão cảm
thấy sung sướng trong giấc ngủ ngon lành. (Hết Chương 40 ... Xin
xem tiếp
Chương 41) |